Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 108: Doraemon Minh Châu 3
Chương 108: Doraemon Minh Châu 3
Ở hiện đại.Lúc này, Chân Minh Châu cũng không hề rãnh tay, cô đang bận rộn sửa sang lại hải sản.Số hải sản Lý gia mang đến rất nhiều, tràn đầy một chiếc xe đẩy; có đến tám sọt to và mấy sọt nhỏ, vừa nhìn vào liền nghĩ là nhà cô chuẩn bị mở tiệc.Chân Minh Châu chống nạnh đứng nhìn những thứ này trong trong chốc lát, xoay người đi đến sương phòng, dùng tay vặn cơ quan, chỉ trong nháy mắt một tấm rào liền rơi xuống.Chân Minh Châu đi đến cửa sổ, nói: "Tôi có việc phải ra ngoài, nhưng tôi chưa hoàn toàn tin tưởng anh nên tạm thời phải nhốt anh ở đây."Cô nói chuyện rất thẳng thắn, còn Túc Ninh cũng không có biểu tình dư thừa gì, chỉ đơn giản gật đầu.Thật ra, Túc Ninh thích cách nói chuyện thẳng thắn như vậy, nếu cứ quanh co lòng vòng thì thật sự rất phiền. Hơn nữa, hắn tự nhận bản thân vẫn chưa thể khiến Chân Minh Châu tín nhiệm, vì thế cô làm vậy cũng không có gì là kỳ quái.Chân Minh Châu nhanh chóng lấy ra một số thứ cho mình, sau đó cô khiêng hết sọt này đến sọt khác lên xe rồi khoá cửa lại.Tay lái lụa Tiểu Chân lại phóng xe vèo vèo xuống núi, trực tiếp chạy xe vào cổng Uỷ ban thôn, liền thấy Tiểu Thạch Đầu đang nhảy nhót trong sân.Chân Minh Châu nghĩ đến thân thế của đứa bé này thì trong lòng mềm nhũn. Kỳ thật, cô cũng không biết Tiểu Thạch Đầu có nhớ những chuyện khi còn nhỏ hay không. Thời điểm cha cậu qua đời, cậu cũng chỉ mới hơn ba tuổi, lúc mẹ qua đời thì cậu mới hơn bốn tuổi."Tiểu Thạch Đầu, em đang làm gì đó?"Cậu bé nghiêm túc đáp: "Em luyện tập nhảy ô vuông."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Có phải em chơi nhảy ô vuông thường bị thua không?"Cậu nhóc đỏ mặt, sau đó liền ưỡn bộ ngực nhỏ lên, nói: "Mẹ nói em còn nhỏ, nên chơi nhảy ô vuông mới bị thua, về sau sẽ ngày càng nhảy tốt hơn."Chân Minh Châu bước đến bế cậu lên, cô khẳng định nhóc con này lại có thêm chút thịt rồi.Cô cao giọng gọi to: "Trưởng thôn, dì Triệu..."Rất nhanh Triệu Xuân Mai từ cửa sổ nhìn ra, nói: "Làm gì mà cháu gọi như gọi hồn thế?"Chân Minh Châu ngoắc tay nhỏ, nói: "Dì xuống đây đi, cháu có cái này cho dì."Triệu Xuân Mai không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nhanh chóng xuống lầu: "Cái gì vậy?"Chân Minh Châu đi đến mở cốp xe ra, nói: "Dì giúp cháu khiêng hai cái sọt xuống với."Triệu Xuân Mai vừa thấy liền nói to: "Trời ơi."Tôm hùm và cua biển cỡ lớn, ốc biển và một số loại hải sản tươi mới khác."Cái này..."Chân Minh Châu: "Cháu dùng lương thực đổi được đấy, được không ạ?"Triệu Xuân Mai: "... Đâu phải là được, mà là rất được nha."Bà nhìn Chân Minh Châu, vui mừng: "Rốt cuộc cháu cũng biết đầu tư."Chân Minh Châu: Mọi người vẫn đang ở sau lưng chê cười cháu lấy 300 vạn tu sửa lại căn homestay cũ trên núi đúng không?Chắc chắn là vậy rồi! Hừ!Chân Minh Châu: "Cháu cảm thấy dì đang ám chỉ cháu không biết kinh doanh."Triệu Xuân Mai cười to, xua tay nói: "Làm gì có, không có."Chỉ là bà không nhịn cười được, nên điều đó thể hiện càng rõ ràng hơn.Chân Minh Châu chống nạnh: "Dì thật khiến cháu thương tâm mà, mất công cháu còn mang đồ ngon đến đây."Triệu Xuân Mai sửng sốt, lúc này mới hiểu ra: "Mấy thứ này là cho chúng ta sao?"Chân Minh Châu: "Còn không phải vậy sao? Một mình cháu cũng ăn không hết nha.""Một phần là cho mọi người, cháu cũng gửi cho ba ba, bạn thân cháu và giáo sư Vu một ít, còn có dì Lâm nữa."Triệu Xuân Mai: "Được rồi. Cảm ơn cháu."Chân Minh Châu cười tủm tỉm: "Dì còn khách sáo với cháu sao?"Triệu Xuân Mai: "Đến đây, vào trong ngồi với dì một chút."Chân Minh Châu nhìn thoáng qua Tiểu Thạch Đầu, do dự một chút rồi đồng ý.Cô buông tay cậu nhóc ra, nói: "Em đi chơi đi, chị Chân có chuyện muốn nói với mẹ em."Tạm dừng một chút, cô nói tiếp: "Một chút nữa em có muốn cùng chị lên thị trấn chơi không?"Hai mắt cậu nhóc sáng lên, hỏi: "Có thể đi được sao?"Triệu Xuân Mai: "Đương nhiên có thể, con có thể đi cùng chị Chân. Bây giờ con lên lầu lấy áo khoác, mũ và bao tay nữa. Con biết mấy cái đó được đặt ở chỗ nào không?"Tiểu Thạch Đầu kích động: "Con biết ạ."Cậu nhảy nhót đi lên lầu, Triệu Xuân Mai lập tức hỏi: "Người kia không gây thêm phiền toái gì cho con chứ?"Chân Minh Châu: "Vẫn tốt, thật ra Túc Ninh rất an tĩnh. Chuyện cháu muốn nói không có liên quan đến anh ta..."Chân Minh Châu nhanh chóng nói ra chuyện về thân thế của Tiểu Thạch Đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Không biết thằng bè còn nhớ hay không."Triệu Xuân Mai khẽ lắc đầu, nói: "Lúc ấy thằng bé nhỏ như vậy, dù có nhớ rõ chuyện ba mẹ đều qua đời nhưng cũng không thể biết tỉ mỉ nguyên nhân. Hơn nữa, việc này đâu có ai sẽ nói với thằng bé?"Chân Minh Châu gật đầu: "Như vậy là được rồi."Những chuyện này đều không liên quan đến sự thông minh hay trí nhớ có tốt không. Cậu bé quá nhỏ nên những chuyện liên quan đến người lớn cậu không có cơ hội được biết.Triệu Xuân Mai nghe xong chuyện này cũng rất tức giận, bà nói: "Gia đình đó đúng là tán tận lương tâm. Sao lại không để sấm sét đánh chết bọn họ chứ."Chân Minh Châu: "Còn không phải sao."Ban đầu, Tiểu Thạch Đầu cái biết cái không, nên bọn họ căn bản không biết rốt cuộc mọi chuyện như thế nào. Nhưng hiện tại mọi việc đã quá rõ ràng! Đám người đó quả thật rất xấu xa.Triệu Xuân Mai cũng rất tức giận. Bà không chỉ tức giận vì mấy người Thạch gia đều là đồ chó xấu xa, mà còn nổi giận vì nhà mẹ đẻ của Thạch nương tử. Thời cổ đại, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Thật là chịu không nỗi mà.Dù ở hiện đại vẫn còn gia đình có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng hoàn toàn khác xa với cổ đạiTriệu Xuân Mai: "Nhà đó nhất định sẽ gặp báo ứng."Chân Minh Châu: "Dì báo cáo lên trên xem thượng cấp nói như thế nào."Hai người đang nói đến đó thì Tiểu Thạch Đầu đang ôm áo khoác nhỏ đi xuống lầu.Cậu nhóc rất kích động: "Chị Chân, em thật sự có thể đi cùng chị sao?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy nha."Nhóc con cao hứng nhảy lên.Chân Minh Châu nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy mình đã làm được một số việc có ý nghĩa. Ít ra, lúc trước cô mạo hiểm giữ Tiểu Thạch Đầu ở lại là việc làm đúng đắn. Nếu cô không giữ Tiểu Thạch Đầu lại, chắc giờ này cậu bé đã không còn trên đời. Làm sao có thể ngoan ngoãn đáng yêu như bây giờ.Chân Minh Châu: "Được rồi, cháu đi trước đây dì Triệu."Chân Minh Châu giúp Tiểu Thạch Đầu mặc áo khoác, tóc cậu đã dần mọc ra nhưng vẫn còn rất ngắn, bây giờ đội thêm mũ len trông đáng yêu vô cùng.Chân Minh Châu: "Chị dẫn em đi ăn KFC nha?"Tiểu Thạch Đầu lập tức gật đầu: "Được ạ!"Cậu rất thích công viên trò chơi mini bên trong KFC nha.Triệu Xuân Mai mỉm cười: "Phiền cháu rồi."Chân Minh Châu: "Chỉ là việc nhỏ thôi, có gì mà phiền toái. Hơn nữa là cháu muốn dẫn thằng bé đi nha."Chân Minh Châu ôm bé lên xe, nói: "Đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận