Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 114: Trận Tuyết Đầu Đông 4

Chương 114: Trận Tuyết Đầu Đông 4
Chương 114: Trận Tuyết Đầu Đông 4
Túc Ninh tiếp tục câu chuyện"Phụ trách đuổi giết Cửu hoàng tử là một nhóm sát thủ võ công tương đối lợi hại, nhưng nhóm người phụ trách giết tôi đều là những cao thủ của tổ chức."Chân Minh Châu: "Hoá ra anh rất quan trọng với tổ chức.""Bởi vì, tôi là Tam đương gia của tổ chức, hơn nữa những thứ tôi biết quá nhiều, chưa kể đến việc tôi còn thiêu hủy hết những thông tin quan trọng của bọn họ. Cho nên tổ chức tập hợp lực lượng đuổi giết tôi. Nói cách khác, chỉ vì giết tôi mà tổ chức đã bất chấp quy củ."Chân Minh Châu tặc lưỡi, sau đó nói: "Vậy không phải anh đang gặp nguy hiểm sao?"Túc Ninh: "Vẫn còn tốt."Hắn vẫn còn rất bình tĩnh, nói."Nguy hiểm hay không nguy hiểm, mặc kệ như thế nào thì tôi vẫn không sao cả. Làm bất cứ việc gì đôi khi cũng sẽ gặp nguy hiểm."Chân Minh Châu đúng là không nghĩ đến có một ngày cô lại nghe được nhiều bí mật như vậy.Cô không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, hỏi: "Cái kia... nếu anh là Tam đương gia, còn từng nhìn thấy qua những tài liệu mật của tổ chức. Vậy anh có biết... là ai muốn giết A Cửu không?"Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu: "Cô đúng thật là rất quan tâm đến Cửu hoàng tử."Chân Minh Châu cười nói: "Hắn là bạn của tôi nha."Túc Ninh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Thật sự không phải là vì... thiên mệnh sao?Chân Minh Châu: "???"Vì cô cứu người, nên ai cũng cảm thấy A Cửu là thiên mệnh sao?Cô quan trọng đến vậy sao?Chân Minh Châu: "Anh nghĩ nhiều rồi.""Nếu anh không nói được cũng không sao...""Là hoàng đế.""Phụt." Chân Minh Châu phun ra, sau đó khiếp sợ nhìn Túc Ninh, lắp bắp nói: "Anh, anh, anh đừng nói đùa chứ... sao có thể như vậy được."Sau khi suy nghĩ cô liền cảm thấy chuyện này là không thể.Túc Ninh: "Là ông ta, hơn nữa mỗi hoàng tử đều trải qua việc này, không riêng gì Cửu hoàng tử."Chân Minh Châu: "... Con mẹ nó, hoàng đế mắc bệnh xà tinh a!"Cô chưa từng gặp ai biến thái như vậy.Đang êm đẹp lại thuê người ám sát con trai ruột của mình?Cô nhìn chằm chằm Túc Ninh: "Anh nói thật sao?"Túc Ninh: "Nếu cô không tin cũng không sao, nhưng thật sự người ủy thác chính là ông ta."Chân Minh Châu: "Nhưng có điểm không đúng, nếu người ủy thác là hoàng đế, chuyện bí mật như vậy anh cũng biết hay sao?"Túc Ninh: "Tôi xem được tài liệu mật."Chân Minh Châu: "À, tôi quên mất."Cô cảm thấy hoảng hốt."Ông ta phát điên cái gì vậy! Đúng là có bệnh."Túc Ninh: "Có lẽ là rèn luyện."Chân Minh Châu trừng mắt: "Nhưng làm như vậy chính là muốn mạng người đó."Túc Ninh cười lạnh: "Ai bảo hoàng đế có nhiều con làm gì? Có lẽ ông ta cũng không để bụng việc mất đi một người con? Hơn nữa, gia đình đế vương thì làm gì có tình cảm cha con."Chân Minh Châu cảm thấy mình như bị đả kích.Với cô, ở thời hiện đại, vấn đề ép con đi học bổ túc, học luyện thi đã rất nhức nhối rồi. Nhưng không thể ngờ đến ở cổ đại càng điên khùng hơn.Cô nghiêm túc nói: "Thật là điên mà, mệnh tốt cỡ nào mới có thể lên làm hoàng đế! Phi."Túc Ninh: Dưới bầu trời này, người dám làm hành động "phi" đối với hoàng đế chắc cũng chỉ có một người?Thật ra, Túc Ninh luôn nghĩ không biết Chân Minh Châu là người nào. Có lẽ cô không phải thần tiên, nhưng tuyệt đối có một ít "năng lực đặc thù". Nhưng có lẽ không phải chỉ có một người mà là một nhóm người.Chân Minh Châu không phải một mình, bên cạnh cô còn có những người khác, chẳng qua họ không xuất hiện trước mặt hắn thôi.Nhưng bọn họ vẫn tồn tại.Thậm chí, bọn họ không hề có thái độ kính sợ đối với hoàng quyền và hoàng đế."Cảm ơn anh đã giúp tôi giải thích nghi hoặc."Túc Ninh lắc đầu: "Không cần cảm ơn. Với cô, tôi không muốn giấu giếm điều gì."Chân Minh Châu bị hắn làm cho ngượng ngùng, cô lập tức đứng dậy, nói: "Để tôi đi xem món canh gan heo đã được chưa."Mặc dù một trong ba ảo tưởng lớn nhất cuộc đời chính là "anh ấy thích mình", nhưng thật ra biểu hiện của Túc Ninh khá rõ ràng, Chân Minh Châu che mặt, hít sâu một hơi rồi tự nhủ: "Đừng yêu tôi, yêu tôi không có kết quả đâu."Cô sẽ không yêu đương với người cổ đại.Hơn nữa, Chân Minh Châu cũng không quá hứng thú với chuyện kết hôn.Cô đã nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau thắm thiết, nhưng càng nhìn thấy tình cảm sâu đậm thì lại không dám thử, vì nếu lỡ như mất đi...Như ba cô đã mất đi mẹ cô vậy.Bề ngoài Chân Minh Châu trông rất lạc quan nhưng thực tế lại rất bi quan.Chân Minh Châu thở dài một tiếng, chờ nồi canh gan heo chín. Trong lúc chờ đợi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì chợt thấy những bông tuyết bay lả tả. Chân Minh Châu liêng lấy điện thoại di động ra.Quả nhiên không có tín hiệu.Không cần suy nghĩ cũng biết tình huống bên ngoài là như thế nào."Thịch thịch thịch!" Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Chân Minh Châu lập tức chạy đến xem camera quan sát. Người gõ cửa bên ngoài là Trương Lực và mấy gương mặt quen thuộc khác, đều là những người đã đến đây lần trước.Bọn họ có vài phần chật vật, mà cách đó không xa có thể nhìn thấy thân ảnh của lão hổ.Chân Minh Châu lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng chạy ra mở cửa.Trương Lực: "Bà chủ..."Chân Minh Châu: "Mau vào đi."Cô để người đi vào, nhanh chóng khoá cổng rồi hỏi: "Sao mọi người lại quay lại đây?"Trương Lực cung kính: "Bà chủ, sau khi đưa Cửu hoàng tử đến an toàn chỗ, chúng tôi được điện hạ phân phó đến canh giữ nơi này."Chân Minh Châu cười: "Giám thị tôi sao?"Trương Lực lập tức quỳ một gối: "Không phải."Chân Minh Châu: "Thật là, đừng nói quỳ liền quỳ chứ." Mấy người bên cạnh Trương Lực cũng quỳ một gối xuống.Chân Minh Châu: "Mọi người cứ đứng dậy nói chuyện."Trương Lực nói: "Chúng tôi đến đây không phải để gặp cô, mà thứ nhất là vì bảo vệ ngài; thứ hai là lo lắng việc Cửu hoàng tử đã từng dưỡng thương ở đây bị người khác phát hiện, nếu có người đến đây tra xét, thì ít nhiều gì chúng tôi cũng có thể đối phó với bọn họ; thứ ba là Cửu hoàng tử còn muốn tiếp tục làm ăn buôn bán cùng ngài."Trương Lực ăn ngay nói thật, đây cũng là do Cửu hoàng tử dặn dò. Bà chủ là người phóng khoáng, đối với cô ấy thì không cần che giấu gì cả, cứ ăn ngay nói thật là được.Quả nhiên, Chân Minh Châu nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ nói: "Mọi người ở đây được bao lâu rồi?""Gần một tháng."Chân Minh Châu kinh ngạc: "A, vậy mọi người trú lại trong rừng sao?"Trương Lực gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi vẫn luôn đóng quân ở khe núi. Chỉ là nhiệt độ đột nhiên xuống thấp, than của chúng tôi không đủ dùng, định tự chuẩn bị thêm một ít để dùng, nào ngờ lại bị hổ tập kích."Chân Minh Châu: "Các người là nhóm người có vận khí kém nhất mà tôi đã từng gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận