Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 212:
Chương 212:
Chân Minh Châu cũng cảm thấy mất mát khi để một người có năng lực như Hoa Quyển đi, nhưng không thể để người cổ đại ở lại đây quá lâu.Dường như có thể bình an sinh hoạt nhưng rủi ro cũng quá nhiều.Chân Minh Châu không muốn mạo hiểm.Cô giải thích: "Đầu tiên, người mua em không phải là chị; thứ hai, nơi này không thích hợp để em ở lại quá lâu, nếu em chỉ lưu lại một thời gian ngắn thì được nhưng nếu lâu ngày thì chị cảm thấy không quen. Cuối cùng, chị nghĩ em nên có một cuộc sống mới cho riêng mình."Hoa Quyển cắn môi, nhỏ giọng nói: "Mọi người tốn nhiều tiền như vậy để mua em... Em không trả nỗi."Cô ấy cũng là một người mạnh mẽ, hiếu thắng; người ta đã bỏ tiền ra chuộc mình, sao mình có thể không trả lại phần ân tình này.Chỉ là nếu muốn tích góp tiền thì Hoa Quyển cũng không biết cả đời mình có thể tích góp được mười lượng bạc hay không. Cô ấy còn nghĩ mình có thể làm việc... chỉ là bọn họ không cần.Hoa Quyển đứng ở xa xa, có chút ngây ngẩnChân Minh Châu lên tiếng an ủi: "Tạm thời em cứ ở đây nghỉ ngơi vài ngày, sau đó rồi rời đi."Hoa Quyển cảm thấy mê mang, tuy rằng bà chủ đã đề cập qua vài địa phương, nhưng cô ấy vẫn không biết phải làm sao.Hoa Quyển nhỏ giọng hỏi: "Trương... trong nhà vị Trương sư phụ kia có thiếu nha hoàn không ạ?"Cô ấy nghiêm túc giải thích: "Thật sự không phải em muốn ăn vạ mọi người. Chỉ là em không có tiền... chỉ có thể làm việc."Chân Minh Châu nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Hoa Quyển, bật cười nói: "Trước tiên em cứ tạm thời ở nơi này, chờ mấy ngày nữa khi sư phụ đến đây chị sẽ hỏi xem sao. Chỉ là bọn chị đều không cần bạc của em, chỉ cần em ghi tạc trong lòng là được. Vì thế em cũng không cần vì tiền mà nôn nóng."Hai mắt Hoa Quyển đỏ lên, từng giọt nước mắt như hạt đậu rơi tí tách.Mẹ và ca ca cũng không đối xử tốt với cô ấy như vậy, ngược lại còn mang cô ấy bán đi đổi lấy bạc. Nhưng những người này, rõ ràng là người xa lạ lại dám bỏ ra mười lượng bạc chuộc cô ấy về."Được rồi, đừng khóc."Chân Minh Châu: "Em cứ khóc như vậy chị cảm thấy rất ngượng ngùng."Hoa Quyển vội lau nước mắt nói: "Không khóc, em sẽ không khóc, em tiếp tục làm việc đây."Cô ấy nhanh chóng chạy đến cửa sổ, tiếp tục làm việc.Có thể là do tuổi còn nhỏ nên cô ấy học được cách sử dụng đồ vật trong nhà rất nhanh. Chỉ mới một ngày đã biết cách dùng bếp gas, khi thấy Chân Minh Châu chuẩn bị nấu cơm thì lại xung phong giành lấy công việc.Chân Minh Châu thầm nghĩ, thảo nào mấy gia đình giàu ở cổ đại đều thích có nha hoàn, có người làm việc cho mình đúng thật là thoải mái, nhất là một người siêng năng như vậy. Hiện giờ cô chỉ cần hết ăn rồi lại nằm là được.Đặc biệt, cô nhóc này làm việc rất tốt.Mà Hoa Quyển cũng rất muốn làm việc. Không thể không nói, sau hai ba ngày bận rộn, mọi ngóc ngách ở homestay Xuân Sơn đều thay đổi, rực rỡ hẳn lên.Hơn nữa, Chân Minh Châu phát hiện cô gái nhỏ Hoa Quyển hình như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nhẹ, cô ấy không chỉ dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ mà còn sửa lại cách bài trí mỗi căn phòng sao cho giống nhau như đúc, ngay cả rèm cửa cũng được cột theo một kiểu giống nhau.Dép lê cho khách đi trong phòng đều được đặt chỉnh tề ngay ngắn bên dưới tủ đầu giường, mũi dép quay vào bên trong.Thật ra Chân Minh Châu cũng đặt dép lê đi trong phòng cho khách nhưng không quá quan trọng hướng của dép; không chỉ có dép lê, ngay cả ấm nước hay ly nước, thì cô gái nhỏ này cũng đặt ở cùng vị trí, không sai chút nào.Những phòng dành cho khách mà cô ấy vẫn chưa dọn dẹp chỉ còn lại ba phòng có người ở.Đúng vậy, chỉ còn lại ba phòng.Đó là một phòng Túc Ninh đang ở và hai căn phòng của một nhà Cốc Chi Tề.Vốn dĩ cả nhà Cốc Chi Tề ở chung một phòng, nhưng sau chuyện đi toilet và xem ti vì lần trước liền chia thành hai phòng. Hai vợ chồng Cốc Chi Tề ở một phòng, Tiểu Hồng và Tiểu Tử ở một phòng, còn cậu nhóc Lan ca nhi thì thỉnh thoảng ở với cha mẹ, đôi khi lại ở cùng với hai chị gái.Hiện tại thì một nhà bọn họ đã quen như vậy.Những phòng có người đương nhiên Hoa Quyển sẽ không dọn dẹp, còn những phòng khác thì cô ấy đều lau dọn sạch sẽ, tươm tất.Căn phòng mà nhóm người Trương Lực ở lại nghỉ ngơi một vài đêm khi trời mưa cũng được Hoa Quyển lau dọn, chăn đệm đều được giặt sạch sẽ. Vào ngày nắng, trong sân phơi đầy khăn trải giường và bao gối, bay phấp phới trong gió.Chính bởi vì Hoa Quyển cần mẫn như vậy, nên Chân Minh Châu mới cảm thấy nếu cô ấy đi rồi thì cô sẽ có chút phiền muộn.Dù sao thì Hoa Quyển là một người rất có năng lực.Nhưng cô cũng không nghĩ sẽ giữ Hoa Quyển ở lại đây.Không có lý do để làm vậy.Hoa Quyển làm việc vô cùng khí thế, không chỉ bắt đầu làm việc nhà mà còn "thầu" luôn cả việc nấu cơm. Nhưng cô ấy lại không dám nhận việc đưa cơm đến phòng Túc Ninh mỗi ngày.Không phải Hoa Quyển biết được điều gì, mà cô ấy nhớ rõ những lời ngày đó bà chủ đã từng dặn dò.Bà chủ đã từng nói không nên quấy rầy những khách trọ ở đây.Nên Hoa Quyển khá xa cách với Túc Ninh và người Cốc gia.Nhưng bởi vì ba đứa nhỏ trong nhà Cốc Chi Tề thường xuyên xuống lầu xem náo nhiệt, bên cạnh đó Tiểu Hồng và Tiểu Tử chỉ kém Hoa Quyển bốn tuổi, nên nói chuyện khá hợp ý nhau, vì thế chỉ một hai ngày liền thân thiết hơn.Cũng vì vậy người xa lạ với Hoa Quyển nhất chính là Túc Ninh.Cô ấy chưa từng gặp qua Túc Ninh, bởi vì Túc Ninh không hề ra khỏi phòng.Chỉ là Hoa Quyển chưa gặp qua Túc Ninh, nhưng Túc Ninh lại biết đến cô ấy. Mỗi ngày cô ấy đều làm việc hăng say, nên dù hắn nằm trên giường dưỡng thương cũng có thể biết được. Hơn nữa, lỗ tai hắn rất thính; chẳng hạn như bây giờ Hoa Quyển đang cùng Tiểu Hồng và Tiểu Tử ngồi ở băng ghế trong dân nói chuyện ríu rít.Túc Ninh ngủ không sâu nên nháy mắt liền bị đánh thức.Cũng may hắn không phải là dễ quạu quọ khi bị đánh thức, nếu không chắc đã động thủ đánh người.Ba cô gái kể cho nhau nghe những chuyện bọn họ đã gặp phải trên đường trốn chạy. Mặc dù, Tiểu Hồng và Tiểu Tử cũng "chạy nạn", nhưng bọn họ khác với Hoa Quyển. Tiểu Hồng và Tiểu Tử vẫn có cha mẹ bên cạnh, mặc kể xảy ra chuyện gì thì cha mẹ vẫn sẽ chăm sóc bọn họ, dù đường đi gian nan khổ cực nhưng chưa đói đến mức da bọc xương.Nhưng Hoa Quyển thì khác, mỗi ngày cô ấy chỉ được ăn một miếng bánh ngô nhỏ, đói bụng thì uống nước, thỉnh thoảng thấy được một ít rau dại thì mấy cô gái đều giành nhau ăn. Đây là nguyên nhân mọi người đều muốn sớm được bán đi, vì nếu tiếp tục đi theo mẹ mìn thì cuộc sống càng thêm khổ cực.Tiểu Hồng và Tiểu Tử nghe xong đều sững sờ, vô cùng sợ hãi.Hai cô bé không thể nào hiểu được vì sao trên đời này lại có một người mẹ và anh trai xấu xa như vậy. Đúng là người không giống người, cả nhà bọn họ vô cùng hoà thuận, cha mẹ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ nên cuộc sống của hai người họ trôi qua rất suôn sẻ, nên tâm tính cũng rất đơn thuần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận