Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 211:
Chương 211:
Chân Minh Châu gặp phải nguy cơ lớn.Nguy cơ nghề nghiệp.Cô cảm thấy mình sẽ khóc thét nếu một ngày nào đó cô gái nhỏ Hoa Quyển rời đi.Bởi vì cô gái nhỏ này rất có năng lực.Tuy rằng có không ít người lui tới homestay của cô, nhưng Lý gia chỉ ở đây một thời gian ngắn, hơn nữa rất tin tưởng cô là tiên nữ nên căn bản không dám hành động bừa bãi; còn những gia đình khác như nhà Cốc Chi Tề vì được cô dặn dò nên không dường như rất ít ra khỏi phòng; còn lại là người suốt ngày bị thương - Túc Ninh và người của phủ Cửu hoàng tử... bọn họ cũng không có khả năng làm việc nhà.Khi Hoa Quyển đến đây, vì Chân Minh Châu nói cô nhóc có thể làm việc để bù vào tiền thuê phòng và tiền cơm, thế là cô nhóc này liền ghi tạc trong lòng.Cô gái nhỏ rất sợ bị đuổi đi, nên sáng hôm sau khi trời vừa tạnh mưa, cô ấy liền bắt đầu bận rộn, đầu tiên là quét dọn ngoài sân. Thậm chí cô ấy còn đặc biệt tìm Chân Minh Châu nói rằng mình cần một số dụng cụ rồi bắt đầu lau kính. Ở homestay Xuân Sơn hầu hết được lắp đặt cửa kính, đối diện với cửa lớn của phòng khách ở lầu một là một mảng thủy tinh lớn, còn có cửa sổ ở mỗi phòng.Hoa Quyển vui mừng khôn xiết, hừng hực khí thế bắt đầu làm việc.Chỉ cần có nhiều việc thì cô ấy có thể được càng nhiều, như vậy thì có thể tạm thời ở lại trong thời gian này.Vì thế công việc càng nhiều thì Hoa Quyển càng vui vẻ.Chân Minh Châu khiếp sợ.Cô đã gặp qua rất nhiều cô gái nhỏ ở độ tuổi mười lăm, mười sáu; nhưng chưa từng gặp được ai cần mẫn như vậy.Hơn nữa từ lúc homestay mở cửa lại vào năm trước, mấy cái cửa kính chưa được lau rửa lần nào. Vì Chân Minh Châu phải dồn cả tinh thần và sức lực vào nhiều chuyện khác nhau nên cũng không để ý đến việc lau kính. Tuy nhiên sau khi Hoa Quyển bắt đầu làm việc, Chân Minh Châu mới cảm thấy dường như homestay nhà mình có chút bẩn.Mặc dù cô thường xuyên phun thuốc sát khuẩn, nhưng hai cái bẩn này không giống nhau.Nếu không phải năm trước sửa sang lại, Chân Minh Châu còn tưởng rằng Hoa Quyển có thể lôi ra lớp bụi mười mấy năm tuổi ở nhà bọn họ, mọi ngóc ngách trong nhà đều được cô ấy lau dọn qua một lần. Hiện tại dù có chi ra bao nhiêu tiền đều không thể tìm được một người chịu khó làm việc như vậy.Chân Minh Châu nhìn Hoa Quyển nhảy nhót lung tung, nhịn không được gọi một tiếng: "Hoa Quyển à."Lúc này, Hoa Quyển đang lau chùi cửa kính, nghe Chân Minh Châu liền quay đầu lại, giọng nói tràn đầy nhiệt huyết: "Bà chủ, có chuyện gì sao?"Chân Minh Châu mím môi, đặt một xấp giấy lên bàn, nói: "Đây là hộ tịch của em, em mau cất lại đi."Đúng vậy, đây là hộ tịch của Hoa Quyển.Trương Lực đã cho người điều tra sự thật về Hoa Quyển, sau khi xác định được mọi chuyện đúng như lời Hoa Quyển nói, hắn đã "mua lại" Hoa Quyển từ tay mẹ mìn. Hoa Quyển bị bán với giá hai lượng bạc, nhưng lúc mua về phải dùng đến mười lượng bạc.Thật ra nếu ở quê nhà Hoa Quyển thì căn bản chỉ cần năm lượng là mua được, nhưng bọn buôn người nói chúng dẫn theo các cô gái lên đường hơn một tháng, ăn uống tốn không ít bạc. Những lời này đều là gạt người, nếu được ăn no thì sẽ không đến mức chỉ còn da bọc xương.Mẹ mìn đều là người bình thường, thậm chí đôi khi còn khiến người khác cảm thấy chán ghét, nhưng chúng ta có thể nói bọn họ là người xấu sao? Thật ra Chân Minh Châu dựa theo kinh nghiệm của bản thân mà cẩn thận suy nghĩ lại thì cảm thấy không phải như vậy. Nghề nghiệp này rất đáng xấu hổ, hơn nữa lại bị nhiều người khinh khi. Nhưng cổ đại cho phép điều này, hơn nữa cũng không cường mua ép bán mà là tự nguyện.Nói đến cùng thì người nhà của Hoa Quyển mới càng khiến người khác ghê tởm.Hoa Quyển là bị chính người nhà của mình bán đi.Việc này chẳng khác gì cầm đồ chết, không thể kiểm soát được việc tiệm cầm đồ bán món đồ đó đến nơi nào và bán cho ai.Về điểm này, lý trí Chân Minh Châu biết đây là chuyện bình thường thời cổ đại, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn khó chấp nhận. Trong lòng cô những người này không khác gì bọn buôn người chết tiệt ở hiện đại? Nhưng dù cô biết như vậy cũng không thay đổi được gì.Xã hội cũ vạn ác.Chân Minh Châu không hiểu, nhưng những người cổ đại như nhóm người Trương Lực vẫn có thể lý giải được và cũng đã thấy qua rất nhiều.Do đó, sau khi thuộc hạ của Trương Lực là A Tứ cẩn thận nghe ngóng và nói vài lời với mẹ mìn thì đã dùng mười lượng bạc mua lại Hoa Quyển.Không cần nói gì nhiều, chỉ cần đưa bạc là có thể giải quyết mọi việc.Nói như vậy tức là bây giờ Hoa Quyển cũng không cần phải lo lắng đề phòng, cô ấy chỉ cần đến huyện nha xử lý một vài thủ tục là có thể ở lại nơi này.Chân Minh Châu đặt hộ tịch xuống, nói: "Nếu em không muốn về quê thì tìm một thôn làng ở gần đây để định cư đi. Chị sẽ cho em một ít lộ phí để em sống trong một thời gian ngắn, sau đó thì chính bản thân em phải nỗ lực."Hoa Quyển kinh ngạc lẫn ngây ngốc nhìn Chân Minh Châu, một hồi sau đột nhiên quỳ xuống, Chân Minh Châu nhíu mày: "Em làm gì vậy? Không phải chị đã nói đừng cứ hở một chút là quỳ hay sao?"Hoa Quyển dập đầu: "Cảm tạ chị đã cứu em cũng mua em, cảm ơn chị, Hoa Quyển xin dập đầu cảm ơn."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Em nhanh đứng lên đi, thật ra người giúp em không phải là chị. Chị ẩn cư ở nơi núi rừng này đã một thời gian dài nên không hiểu rõ tình huống nên ngoài. Thật ra là nhờ thuộc hạ của Trương sư phụ làm việc ổn thỏa, đã mua lại em, nên mới giải quyết được nhiều phiền toái."Hoa Quyển: "Mọi người đều là người tốt, em vô cùng may mắn mới có thể gặp được mọi người."Chân Minh Châu: "Vậy bây giờ em đứng lên được rồi chứ."Hoa Quyển lau nước mắt, từ từ đứng lên."Cả đời này em sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ chị."Chân Minh Châu mỉm cười lắc đầu, nói: "Không được nha."Cô nghiêm túc nói: "Hiện tại hộ tịch đang ở trong tay em, chị cho em thời gian mười ngày để thích ứng, sau đó em nên mang theo hộ tịch rời đi. Giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tây thiên, chị sẽ nói sơ qua về mấy thôn làng quanh đây để em nắm rõ thông tin. Nếu em muốn ở lại thì tốt nhất nên đến Lý gia thôn, tuy rằng trong mấy thôn làng quanh đây thì Lý gia thôn có chút nghèo, nhưng người ở đó lại thuần phác và rất cần cù. Chỉ cần em có thể hoà nhập với bọn họ thì cuộc sống sẽ không rồi. Hoặc có thể đến Vương gia thôn, điều kiện ở thôn này khá hơn, có người nghèo cũng có người giàu. Mặc dù em là cô gái vẫn còn độc thân, nhưng Trương sư phụ sẽ đánh tiếng để thôn trưởng chiếu cố đến em, nên sẽ không đến mức bị khi dễ. Ngoài ra còn có Thạch gia thôn, nhưng tốt nhất là em đừng nên chọn nơi. Không phải Thạch gia thôn không tốt, thôn nào cũng đều có người tốt kẻ xấu, nhưng người ở Thạch gia thôn sống khá lạnh nhạt. Một cô gái thân cô thế cô như em không nên sống ở nơi đó."Hoa Quyển nắm chặt góc áo, thấp giọng hỏi: "Em không thể ở lại đây làm việc sao? Không phải em muốn ăn vạ chị, em sẽ chăm chỉ làm việc, em có thể làm rất nhiều việc cũng sẽ ăn ít cơm lại. Tuyệt đối không để chị chịu thiệt."Chân Minh Châu phiền muộn lắc đầu: "Không được đâu em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận