Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 206:

Chương 206:
Chương 206:
"Thịch thịch thịch."Tiếng đập cửa vang lên, Chân Minh Châu liền ra ngoài mở cửa: "Tôi biết ngay mà, khi trời đổ mưa nhất định mọi người sẽ đến đây ăn ăn uống uống."Trương Lực tốt tính, chỉ cười nói: "Bà chủ nói sai rồi, lần này tôi đến đây không phải để cọ cơm mà là muốn tìm người."Chân Minh Châu nhướng mày, nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Chỉ là tôi cảm thấy có lẽ Túc Ninh không muốn gặp anh lắm đâu."Trương Lực: "Ai nói tôi đến tìm Túc Ninh? Nếu không có việc gì thì tôi cũng chẳng muốn gặp hắn. Lần này tôi đến đây là tìm Cốc Chi Tề."Chân Minh Châu rất kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói: "Định gạt người sao, sư phụ và Cốc Chi Tề lại không thân thiết."Trương Lực mỉm cười: "Thật sự, tôi muốn cùng Cốc Chi Tề bàn bạc một chút xem hắn có hứng thú đến quán trọ của tôi làm đại chưởng quầy hay không?"Chân Minh Châu nhướng mày: "Cái gì?"Cô biết đây là kế hoạch của Trương Lực, liền tò mò hỏi: "Đại chưởng quầy? Anh thật sự muốn mở quán trọ ở đây sao?"Trương Lực gật đầu: "Đương nhiên, như vậy chúng tôi sẽ có một nơi ở chính thức mà không dựng lều ở tạm trong rừng nữa. Thỉnh thoảng chuyển hàng hay gì đó cũng có thể đặt vào xe vận chuyển mà cô đã lắp đặt, như vậy rất tiện lợi. Mặt khác, Cốc Chi Tề cũng không thể ở lại nơi này suốt đời, có đúng không? Đây là chuyện không thể nào, hắn là một người đàn ông chẳng lẽ phải sống bám vào vợ sao? Ở chỗ chúng tôi rất tốt, và điều quan trọng nhất chính là thân phận của hắn không chê vào đâu được."Chân Minh Châu bật cười: "Vậy mọi người trực tiếp nói với hắn đi. Chuyện này không liên quan đến tôi.""Bà chủ, chúng tôi có thể ăn vài bát mì ăn liền nóng hổi không?" Trương Lực cười hỏi.Chân Minh Châu gật đầu: "Đương nhiên là được rồi, tôi đều ở phòng khách. Chỉ là mọi người ăn mãi vẫn không thấy ngán sao."Không biết món mì ăn liền này có gì ngon mà bọn họ lại thích đến vậy.Mỗi lần đến đây bọn họ đều muốn ăn mì ăn liền, nên Chân Minh Châu liền đặt một thùng mì ăn liền ở phòng khách, như vậy sẽ tiện hơn cho bọn họ. Chân Minh Châu cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không thể ngăn cản sở thích của bọn họ.Chân Minh Châu vẫy tay gọi mấy người Trương Lực vào nhà, sau đó lớn tiếng gọi: "Cốc Chi Tề, Cốc tiên sinh."Cốc Chi Tề mở cửa sổ lầu hai ra, có chút nghi ngờ hỏi: "Có việc gì sao bà chủ."Chân Minh Châu: "Có người tìm anh."Cốc Chi Tề: "???"Lúc này sẽ có người đến tìm hắn sao?Tuy Cốc Chi Tề cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng xuống lầu.Chân Minh Châu không quan tâm đến cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ đơn giản dẫn bọn họ đến phòng dành khách để bọn họ tự bàn bạc với nhau; còn cô thì một mình quay lại phòng khách suy nghĩ xem bữa trưa hôm nay sẽ ăn gì.Những người này thật quá khoa trương, rõ ràng là muốn nói chuyện vậy mà mỗi người lại ôm hai gói mì ăn liên, kỳ quái thật.Tuy rằng mỗi lần bọn họ đến đây đều ăn mì gói vậy mà vẫn có thể ăn thêm cơm. Lúc nào cô cũng phải nấu cơm nhiều hơn một chút, nếu không sẽ không đủ ăn.Cũng vì nơi này thường xuyên có nhiều người lui tới nên Chân Minh Châu đã sớm có sự chuẩn bị. Hiện cô dự trữ không ít các loại thực phẩm đông lạnh được chế biến sẵn nên cũng không phải nấu nướng quá nhiều."Thịch thịch thịch!" Đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.Chân Minh Châu đang xem xét nên nấu món gì cho bữa trưa, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa thì giật mình.Chẳng lẽ lại có khách đến?Cô lập tức đến phòng giám sát bên cạnh để quan sát thì nhìn thấy trước cửa có một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, thật ra nói cô ấy ăn mặc rách rưới cũng chỉ là khoa trương thôi. Nhưng cô ta thật sự rất gầy, còn gầy hơn cả Lý Quế Hoa mà cô gặp lần đầu tiên.Chân Minh Châu ra ngoài mở cổng.Cô gái ngoài cửa đang run bần bật, ánh mắt tràn đầy kinh hãi. Cô ấy điên cuồng chạy trốn đến nơi này, lúc vừa tiến vào Mãnh Hổ Lĩnh đã có thể nghe thấy tiếng hổ gầm không ngừng, nhưng cô ấy không còn cách nào khác, phía sau có một nhóm người đuổi theo nên chỉ có thể cắn răng chạy về phía trước.Dù có táng thân trong bụng hổ cô ấy cũng sẽ không quay về.Khi mưa rơi ngày một nặng hạt, bản thân gần như mất hết tinh thần và sức lực thì cô ấy nhìn thấy một toà nhà. Người ta thường nói những toà nhà xuất hiện trong rừng đều là nơi ở của yêu quái. Thế nhưng cô ấy không chút do dự mà gõ cửa.Cô ấy tình nguyện bị hổ ăn thịt hay bị lão yêu quái trông núi bắt đi cũng nhất quyết không để bị bắt trở về.Chỉ là... khi cửa được mở ra thì xuất hiện trước mặt cô ấy là một đại mỹ nhân.Cô ấy lập tức ngơ ngẩn, đó càng thêm ngượng ngùng: "Tôi, tôi... tôi muốn ở lại đây một đêm... À không, tôi chỉ muốn trú mưa, chỉ muốn nấp ở đây để tránh mưa mà thôi..."Trong lúc cô ấy đánh giá Chân Minh Châu thì Chân Minh Châu cũng đang đánh giá đối phương. Cô gái này thoạt nhìn khá nhỏ, gầy gò chỉ còn da bọc xương, cả người rất bẩn, nếu so ra thì những người ăn mày trên phố còn sạch sẽ hơn cô gái này.Chân Minh Châu: "Cô vào đi."Ngay khi Chân Minh Châu dẫn người đi vào thì nhìn thấy Trương Lực mở cửa đi ra từ căn phòng dành cho khách, đang đưa mắt nhìn hai người bọn họ.Cô gái nhỏ đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ liền loạng choạng suýt ngã, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vững nhưng bả vai càng co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.Chân Minh Châu: "Cô không cần sợ."Cô không dẫn cô gái nhỏ đi về phía Trương Lực mà đi về hướng ngược lại: "Cô đi theo tôi qua đây."Hai người đi đến căn phòng dành cho khách gần quầy lễ tân nhất, Chân Minh Châu đẩy cửa đi vào rồi nói: "Vào đi, cô tên là gì?"Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên rồi ngay lập tức xúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi gọi là Hoa Quyển."Khoé miệng Chân Minh Châu hơi run rẩy.Ngay lúc này Chân Minh Châu liền biết cô gái này không hề nói dối tên mình, dù có nói dối thì cũng không thể đặt một cái tên kỳ lạ như vậy được.Hoa Quyển - là bánh bao cuộn sao?Thật sự cũng biết đặt tên quá nhỉ.Chân Minh Châu: "Ồ, nơi này là quán trọ Xuân Sơn, tôi là chủ ở đây, cô gọi tôi bà chủ Chân là được."Hoa Quyển nhỏ giọng gọi: "Bà chủ Chân."Chân Minh Châu gật đầu: "Cô chờ ở đây, tôi đi lấy cho cô một ít thức ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận