Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 344:

Chương 344:
Chương 344:
Chuyến đi này của Chân Minh Châu đúng là vô cùng gian khổ.Tuy đường xá gian khổ, nhưng mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Lần này bọn họ đến ngoại trừ việc giúp đỡ người khác còn thu được không ít thứ tốt, càng quan trọng hơn là Vu Thanh Hàn đã chụp rất nhiều ảnh chụp. Đây là việc quan trọng nhất.Điều quan trọng nhất đối với bọn họ là muốn biết rõ rốt cuộc địa phương này là như thế nào. Mọi người cũng không lưu tại trong thôn, thẳng một đường trở về. Nhưng chưa đi được bao xa liền nghe được có tiếng gì đó vang lên, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, Túc Ninh rút nhuyễn kiếm trên tay ra, bất cứ lúc nào trên cổ tay anh cũng có mang "vòng tay", nhưng vòng tay này lại chẳng phải phụ kiện thông thường.Anh nhìn về hướng phát ra tiếng nói, liền cảm giác được âm thanh ngày càng lớn hơn một chút, Túc Ninh lớn tiếng quát: "Đi ra."Mấy người cũng dừng lại, tiếng hét lớn của Túc Ninh khiến bụi cây khẽ nhúc nhích, sau đó có bốn đứa nhỏ chui ra.Túc Ninh nhướng mày, quay đầu lại nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu nhận ra đây là mấy đứa bé ở Tiều Sơn thôn, bèn hỏi: "Các em đi theo đến đây làm gì?"Mấy đứa bé nhìn nhau, một đứa bé lớn hơn so với các bé còn lại một chút, nhìn dáng vẻ thì khoảng sáu bảy tuổi. Cậu bé ngẩng mặt lên, cố lấy hết can đảm nói: "Bọn em, bọn em cũng có vài thứ muốn bán."Chân Minh Châu mỉm cười hỏi: "Các em muốn bán cái gì?"Một vài đứa bé nhanh chóng lấy trong túi ra rất nhiều viên đá nhỏ: "Bọn em có rất nhiều viên đá nhỏ xinh, thứ này có thể đổi lấy thức ăn được không?"Vốn dĩ ban đầu mấy đứa nhỏ cũng không to gan đến vậy, nhưng thấy người lớn dùng rương gỗ đổi lấy thức ăn thì trong lòng liền có chút chờ mong, nếu rương gỗ cũng có thể đổi lấy thức ăn thì mấy hòn đá này cũng có thể, đúng không? Nhưng bọn họ cũng hiểu được, không phải những vật dụng bằng gỗ đều có thể đổi lấy tiền và lương thực. Bọn họ đã nhìn thấy những người trong thôn đổi đồ vật, cũng là rương gỗ nhưng có người đổi được rất nhiều đồ vật, có người lại không đổi được thứ gì. Do đó bọn nhỏ cũng cảm thấy mấy hòn đá nhỏ này chưa chắc đã có thể lấy ra trao đổi.Nhưng có lẽ trong số những hòn đá này cũng sẽ có thứ tốt?Tuy chỉ là một tiểu gia hoả không có kiến thức gì nhưng đầu óc lại rất linh hoạt.Sau vài lần cân nhắc, nghĩ tới nghĩ lui, mấy đứa nhỏ cắn môi, gạt người lớn rồi lén lút đuổi theo đoàn người Chân Minh Châu.Nếu không đáng tiền thì mấy đứa nhỏ như bọn họ cũng không cảm thấy mất mặt, dù sao cũng không ai biết.Vì thế mấy đứa nhỏ liền to gan đuổi theo.Đoàn người Chân Minh Châu đi cũng không chậm, nên mấy đứa nhỏ đuổi theo cũng rất mệt. May mắn là bọn họ quen thuộc đường núi nên đuổi theo bằng đường tắt, cũng nhờ vậy mới có thể đuổi kịp.Chân Minh Châu nhìn bọn nhỏ, nói: "Các em muốn đổi thức ăn sao?""Nào, đưa chị xem thử."Bọn nhỏ mang theo đủ loại đá nhỏ, tất cả đều không tầm thường, hình thù kỳ lạ, màu sắc đa dạng, xem ra bọn nhỏ tự mình nhặt được những viên đá nhỏ này. Chân Minh Châu cúi đầu cầm lấy một viên đá - là đá ngọc lam*, thời đại này chắc chắn không có việc làm giả, đây là đá ngọc lam tự nhiên, màu sắc và tính chất đều rất tốt.*Đá ngọc lam: Hay còn được gọi là đá Turquoise, là 1 khoáng chất ngậm nước của nhôm và đồng, có màu từ xanh nước biển ngả sang xanh lá cây, không trong suốt.Mặc dù giá cả không phải ở mức cao ngất ngưỡng, nhưng chắc chắn là đồ tốt.Chân Minh Châu hỏi: "Đây là của ai?"Cậu bé dẫn đầu vỗ vỗ một cô bé ăn mặc rách rưới đang đứng bên cạnh mình nói: "Đây là của Tiểu Hỉ Thước."Dáng vẻ của Tiểu Hỉ Thước trông chỉ khoảng ba bốn tuổi, nhưng Chân Minh Châu biết bọn nhỏ đều bị thiếu hụt dinh dưỡng, không thể dùng tiêu chuẩn ở hiện đại để suy đoán, cô bé này thoạt nhìn chỉ mới ba bốn tuổi nhưng thực tế hẳn là lớn hơn một chút.Chân Minh Châu nói: "Khối này là đá ngọc lam, giá tiền không thấp."Tiểu Hỉ Thước mở to hai mắt, hai tay nhỏ chà xát vào nhau, vui vẻ nói: "Vậy cái này có thể đổi được thức ăn không?"Chân Minh Châu nói: "Cái này có thể đổi được rất nhiều thức ăn."Tiểu Hỉ Thước càng vui vẻ: "Thật tốt quá, vậy thì tốt quá rồi."Cô bé kích động đến đỏ mắt: "Cuối cùng nhà em cũng có thức ăn."Chân Minh Châu không có ấn tượng gì với cô bé này. Những gia đình ở Tiều Sơn thôn ít nhiều đều cùng cô trao đổi hàng hoá. Nhưng cô không hề có ấn tượng gì với Tiểu Hỉ Thước, có lẽ nhà cô bé này chưa từng trao đổi đồ với cô."Chị đang xem những viên đá khác."Ngoại trừ khối đá ngọc lam, trong số những viên đá này Chân Minh Châu còn tìm thấy một khối hổ phách.Cô ngẩng đầu nói: "Cái này cũng đáng giá."Chân Minh Châu cũng không hố bọn nhỏ, lại chọn ra mấy viên đá thoạt nhìn khá tốt, nói: "Các em giỏi thật đấy, mấy viên đá này đều là đồ tốt. Chị nghĩ người lớn cũng không biết rằng những thứ này lại đáng giá như vậy."Đôi mắt bọn nhỏ sáng lên.Đứa bé dẫn đầu mím chặt môi nói: "Vì bọn em thích những thứ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận