Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 123: Không Ngừng Tưởng Tượng 3
Chương 123: Không Ngừng Tưởng Tượng 3
Vu Thanh Hàn: "Vậy chúng ta nói đến việc kế tiếp."Chân Minh Châu: "Hả?"Cô nhìn Vu Thanh Hàn.Anh lập tức nói: "Tôi đã làm kiểm tra đối với hải sản, đây chỉ là loại hải sản bình thường. Tuy nhiên, chỉ số dinh dưỡng cao hơn hải sản chúng ta mua bên ngoài rất nhiều. Những vấn đề khác thì tạm thời chưa có phát hiện."Chân Minh Châu sâu kín nói: "Hải sản này không chỉ có hương vị vô cùng tươi ngon mà thành phần dinh dưỡng cũng cao. Như vậy đã rất tốt rồi, anh còn muốn như thế nào nữa! Yêu cầu của anh đối với hải sản không phải quá cao chứ?"Vu Thanh Hàn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Cô nói cũng đúng. Còn có một việc nữa."Chân Minh Châu: "Anh có nhiều chuyện để nói thật đấy."Vu Thanh Hàn: "Đây là chuyện cuối cùng, có liên quan đến gấu trúc nhỏ. Cô tạm thời nuôi thêm hai ngày nữa sẽ có người đến đưa nó đi."Chân Minh Châu: "Được rồi."Sau đó lại buồn bực nói: "Hải sản có giá trị dinh dưỡng cao như vậy, chúng ta không thể mua bán hay sao?"Vu Thanh Hàn thấp giọng bật cười, nói: "Hải sản này đúng là rất tươi ngon, nhưng không phải mỗi ngày đều có. Mặt khác, dù chỉ số dinh dưỡng cao nhưng vẫn chỉ là hải sản, cũng không phải linh đan diệu dược. Vì thế, tạm thời cứ duy trì như hiện nay. Nếu cô nguyện ý thì chia cho bọn tôi một ít, còn không thì cũng không sao."Chân Minh Châu: "Tôi biết rồi."Cuối cùng cô cũng kết thúc cuộc gọi với Thanh Hàn.Phù! Thảo luận vấn đề đúng là việc làm vô cùng phiền toái mà.Tuy nhiên cô cũng có một ít thu hoạch.Chân Minh Châu đi đến chỗ nhóm người Trương Lực. Bọn họ vừa ăn cơm xong, đang cảm khái món ăn thật ngon. Khi nghe Chân Minh Châu nói có biện pháp đối phó với lão hổ thì lập tức lên tinh thần.Trương Lực hỏi: "Rắc thứ này ở nơi chúng tôi cắm trại sao?"Chân Minh Châu gật đầu.Nhưng cô cũng nói thật: "Thứ này đại khái có thể phát huy công dụng trong vòng nửa năm, hơn nữa cũng không phải hiệu quả một trăm phần trăm, trên đời này không có gì là tuyệt đối, mọi người hiểu chứ?"Trương Lực gật đầu, bọn họ bởi vì bị hổ tấn công nên mới đến tá túc ở đây. Hiện giờ lão hổ đã đi rồi, bọn họ cũng tìm được biện pháp phòng vệ nên cũng không ở lại đây thêm nữa.Không thể không nói, lần này đến đây bọn họ thu hoạch được không ít.Chân Minh Châu chân thành khuyên nhủ bọn họ: "Thời tiết ngày càng lạnh, mọi người nên tìm chỗ trú ẩn ấm áp một chút, nếu không sẽ không tốt cho thân thể, ngày qua ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Dù sao nơi này cũng là rừng rậm nên khá ẩm thấp lạnh lẽo. Nếu không chú ý giữ ấm, chờ khi mọi người về già sẽ thường xuyên bị đau nhức chân tay. Lúc đó, dù sống trong vinh hoa phú quý cũng không còn ý nghĩa gì nữa, thân thể không tốt thì làm sao có thể hưởng thụ được cuộc sống, đúng không?"Trương Lực: "Cảm ơn, chúng tôi sẽ cẩn thận."Hắn xem đây như một lời khuyên bao hàm hai ý khác nhau.Thứ nhất, sau này về già bọn họ sẽ có cuộc sống vinh hoa phú quý. Vì sao lại có được cuộc sống như vậy. Bọn họ đều là bề tôi trung thành của Cửu hoàng tử, nếu người khác đăng cơ thì làm sao bọn họ có được kết quả tốt như vậy. Có lẽ một số người trong bọn họ sẽ có cuộc sống không quá khó khăn, nhưng không thể nào mọi người đều sống tốt được. Điều này có nghĩa, Cửu hoàng tử sẽ chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành hoàng quyền. Bởi thế, tất cả bọn họ đều sẽ sống trong vinh hoa phú quý.Ẩn ý thứ hai đó là, nếu bọn họ ở trong núi không chú ý giữ ấm, thì về già thân thể sẽ bị đau nhức. Tiên cô đã thành tâm nhắc nhở thì bọn họ sẽ không thể nào xem như gió thoảng bên tai.Đương nhiên phải bảo vệ thân thể thật tốt.Chân Minh Châu làm sao biết được, từ trên xuống dưới trong phủ Cửu hoàng tử đều là những người thích bổ não. Chỉ một câu nói của cô, bọn họ có thể liên tưởng thành một bộ phim truyền hình dài nghìn tập, hơn nữa còn có thể suy diễn ra đủ loại hàm ý.Sau khi dặn dò, đoàn người mới mang theo một ít đồ vật rời đi.Nhưng thật ra trước khi đi, Trương Lực đã đưa cho Chân Minh Châu bốn nén vàng. Tiên cô là người tốt nhưng bọn họ cũng không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác. Mọi việc nên có qua có lại thì mới không phụ duyên phận đã để bọn họ quen biết nhau.Chân Minh Châu: "Mọi người làm gì vậy... Tôi không thể nhận được, mọi người đã giúp tôi thu hoạch rau cải mà."Trương Lực bật cười, hắn không phải người hay cười nên khi cười rộ lên liền có chút tự nhiên, nhưng vẫn chân thành nói: "Đêm qua chúng tôi lưu lại đây, hôm nay thì giúp cô thu hoạch rau cải. Còn đây là số tiền chúng tôi muốn dùng để mua lương thực."Chân Minh Châu: "Là như thế nào?"Trương Lực: "Nếu chúng tôi mua lương thực từ bên ngoài thì phải mất công vận chuyển đến đây, vì thế không biết có thể mua từ chỗ cô có được không?"Chân Minh Châu hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền đồng ý.Cô hỏi: "Mọi người cần khoảng bao nhiêu?"Chỗ của cô không có gì nhiều ngoài lương thực, lương thực phụ lương hay thực tinh đều có đủ.Bởi vì cổ đại thiếu thốn lương thực nên cô luôn chuẩn bị sẵn."Mọi người muốn loại lương thực nào? Gạo trắng, bột bắp hay gạo kê đều có cả."Trương Lực: "Đều có thể lấy sao?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên. Như vậy đi, anh cùng tôi đến kho hàng nhìn thử, vì ngoài lương thực tôi còn có những thứ khác. Anh nhìn xem có cần thêm gì nữa không."Trương Lực đương nhiên là đồng ý. Đây là lần đầu tiên hắn đi vào kho hàng, chỉ là kho hàng cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là có rất nhiều thứ.Trương Lực cũng không quá tò mò, chỉ nói số lượng lương thực cần thiết rồi rời đi.Không thể không nói gạo trắng chỗ Chân Minh Châu đều rất tinh tế, đặc biệt là bột ngô được xay rất mịn, vừa nhìn liền biết không hề khó ăn. Thế mà bà chủ gọi đây là lương thực phụ sao.Lương thực phụ... quả thật khiến người khác khiếp sợ mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận