Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 197:
Chương 197:
Túc Ninh có gương mặt góc cạnh, sắc bén, lạnh lùng, vừa nhìn vào sẽ cảm nhận được đây là một người đàn ông rất rắn rỏi. Vẻ bề ngoài của hắn khác hẳn với Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn cũng là người từ Túc triều xuyên đến hiện đại, nhưng lại mang vẻ đẹp văn nhã.Nhưng Túc Ninh cũng là người Túc triều nhưng diện mạo trông rất lạnh lùng, sắc bén.Tuy là vậy nhưng không thể nói hắn không đẹp.Không có một tiêu chuẩn nhất định nào về vẻ đẹp của con người cả.Chỉ là người đàn ông cứng rắn, lạnh lùng đó hiện đang ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, mím môi, ánh mắt nghiêm túc xem phim hoạt hình, trông rất buồn cười. Chân Minh Châu càng nhìn càng cảm thấy buồn cười, nhưng đành nén lại rồi lặng lẽ đi ra ngoài.Vừa ra khỏi cửa khóe miệng cô liền rung rung.Thật sự rất mắc cười nha.Chân Minh Châu đứng ở cửa che miệng cười to, khi cười đủ rồi mới đi xuống phòng khác. Có điều cô không biết thời điểm cô đứng ở cửa cười to, Túc Ninh cũng nhìn chằm chằm cửa phòng, khoé miệng cong cong.Chân Minh Châu quay lại nhà bếp liền thấy Vương thị đang nhìn xung quanh.Chân Minh Châu: "Có chuyện gì vậy?"Vương thị: "Cô xem, tôi phát hiện trong rau dại có một bức thư."Cô ấy đưa bức thư cho Chân Minh Châu, nói: "Chắc là Lý đại thúc đặt bên trong?"Chân Minh Châu gật đầu: "Nếu đặt bên trong này thì nhất định là đúng rồi."Cô trực tiếp mở bức thư này ra, chữ viết trong thư rất ngoằn ngoèo, thậm chí có chữ còn thiếu một số nét. Nếu để một người đọc sách như Cốc Chi Tề nhìn thấy bức thư này thì sợ là hắn sẽ ngất xỉu.Nhưng Chân Minh Châu lại không hề bận tâm chút nào, vì cô đã quen với chữ giản thể.Hầu hết người hiện đại đều sử dụng chữ giản thể nhưng vẫn có thể nhận biết được chữ phồn thể dù chưa học qua lần nào. Chính vì thế mà Chân Minh Châu có thể đọc hiểu được những chữ viết thiếu nét này.Hơn nữa, người hiện đại có ai chưa từng trải qua cảm giác đau khổ khi học môn đọc hiểu. Vì thế, cô có thể đại khái đoán được những chữ viết trong thư là chữ gì, nên rất nhanh cô đã đọc hết bức thư.Sau khi xem xong bức thư Chân Minh Châu chỉ cười lạnh.Vương thị hiếm khi thấy cô như vậy, vội vàng hỏi: "Bà chủ, có chuyện gì sao?"Sau khi dứt lời lại cảm thấy có chút không thích hợp, hơi ngượng ngùng nhưng lại không biết làm thế nào để rút lại lời này.Nhưng Chân Minh Châu không để cô ấy rối rắm quá lâu, cô nói thẳng: "Quả nhiên, những kẻ độc ác có lòng dạ xấu xa thường có sức sống rất ngoan cường."Chân Minh Châu nói sơ qua về tình hình của Tiểu Thạch Đầu, sau đó lại nói: "Có lẽ vì lần trước tôi có hỏi về tình huống của Thạch gia nên Lý gia đã giúp tôi hỏi thăm tin tức. Không xem thư thì vẫn ổn, xem xong rồi tôi càng tức giận. Thì ra sở dĩ trước đây Thạch tú tài có thể đọc sách cũng không phải nhờ vào tiền của Thạch; mà vài chục năm trước ở Thạch gia thôn có một người khá giả, ông ta mua ruộng rồi xây dựng học đường. Mỗi năm đều chọn ra một đứa bé hoàn cảnh khó khăn nhưng đầu óc thông minh để giúp đỡ, Thạch tú tài - cha của Tiểu Thạch Đầu là một tiếng những đứa bé đó. Vì thế khi ông ấy đỗ tú tài cũng không tiếp tục con đường công danh mà trở về thôn làm phu tử. Rõ ràng Thạch gia không hề bỏ ra thứ gì mà lại muốn dựa vào đứa con trai này để hưởng phúc. Một thời gian trước, người con thứ ba của gia đình thiếu đạo đứa đó bị ngã gãy chân. Dù không được chữa trị nhưng vẫn có thể tự mình khỏe lại, chị nói xem có tức hay không, đúng là để lại tai họa ngàn năm. Tại sao kẻ tiểu nhân đến đứa bé cũng không tha lại không gặp báo ứng chứ?"Vương thị cũng là người làm mẹ, nhà chồng cũng không đáng tin cậy, nên nhìn từ góc độ nào thì khi nghe được chuyện này cô ấy cũng đều cảm thấy đồng cảmMột người phụ nữ như cô cũng không nhịn được mà mắng vài câu.Cốc Chi Tề đi xuống lầu liền nghe thấy hai vị nữ sĩ, trong đó có một người là người vợ dịu dàng của hắn, hai người đang mắng chửi người khác không ngừng.Cốc Chi Tề lặng thinh, cảm thấy phụ nữ thật khó hiểu.Chân Minh Châu: "A, Cốc tiên sinh xuống rồi à?"Cốc Chi Tề: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"Vương thị: "Chúng ta đang nói về bức thư của Lý đại thúc."Thấy Chân Minh Châu không ngăn cản, Vương thị vội vàng kể hết mọi chuyện.Sau đó lại nói: "Tướng công, chàng nói xem sao lại có người độc ác như vậy?"Cốc Chi Tề vỗ nhẹ bả vai vợ mình, trầm ngâm giây lát rồi, nói: "Có phải Tiểu Thạch Đầu đã được bà chủ cứu, đúng không?"Chân Minh Châu cũng không gạt bọn họ, gật đầu nói: "Đúng vậy."Vương thị kinh ngạc: "Hả? Nhưng chúng tôi chưa từng gặp qua thằng bé."Bọn họ đã ở đây lâu như vậy, chỗ này cũng có rất nhiều người ra vào nhưng họ chưa từng gặp qua cậu bé nào cả.Chân Minh Châu: "Đương nhiên mọi người không gặp được thằng bé, vì nó đã được đưa đến nơi khác.""Hả?"Chân Minh Châu: "Có người đã nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu."Điều này nằm ngoài dự đoán của vợ chồng Cốc gia.Chân Minh Châu: "Thực sự thì hiện tại Tiểu Thạch Đầu đang sống rất tốt. Người nhận nuôi thằng bé là một người rất lợi hại, tôi tin tưởng dì ấy sẽ dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu thành một người tài giỏi. Mặc dù như vậy nhưng nghĩ đến mấy người Thạch gia tôi vẫn rất tức giận. Bọn họ không trực tiếp giết người, nhưng hai vợ chồng Thạch tú tài là bị trên dưới Thạch gia hại chết. Ngay cả Tiểu Thạch Đầu bọn họ cũng không tha. Đâu thể nào vì mưu kế của họ không thành công mà nói họ không phạm sai lầm. Tiểu Thạch Đầu may mắn nên mới được cứu, điều đó không đồng nghĩa với việc bọn họ không phải những kẻ xấu xa hay không có ý muốn hại người."Chân Minh Châu thở dốc: "Vì giới hạn đạo đức nên tôi mới không trực tiếp giết chết bọn họ."Suy cho cùng thì ở xã hội hiện đại dù hận người khác đến mức nào thì cũng không được phép làm hại đến tính mạng của họ.Từ nhỏ Chân Minh Châu đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc, hơn nữa cô cũng có chút hiểu biết về pháp luật.Nhưng hai vợ chồng Cốc gia lại không nghĩ đến điều này. Bọn họ đang nghĩ có lẽ bởi vì Thạch gia không trực tiếp giết người, nên dù bà chủ muốn sử dụng pháp thuật cũng không thể dùng sấm sét đánh chết bọn họ.Dạo gần đây họ có xem phim [Bảng Phong Thần] và [Tây Du Ký] nên có chút hiểu biết về thế giới thần tiên.Bọn họ biết dù là thần tiên cũng không thể làm bậy.Bà chủ chắc là không phải thần tiên nhưng nhất định là người tu tiên. Nên cô ấy phải tuân theo quy tắc của giới tu tiên, làm người có quy tắc làm người mà tiền nhân cũng vậy.Hai vợ chồng Cốc gia thấy Chân Minh Châu tức giận đến nỗi tóc tai dựng đứng, đầu dường như sắp bốc khói thì bèn lên tiếng an ủi.Cốc Chi Tề suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Nếu không giết người thì vẫn còn có cách khác để giải tỏa cơn tức."Chân Minh Châu: "Hả? Ngài nói thử xem."Cô rất sốt ruột, thật ra chuyện này không liên quan gì đến cô nhưng cô muốn trút giận cho Tiểu Thạch Đầu.Là một người bình thường thì ai lại không muốn tìm ra sự thật, ai lại không có những cảm giác vui buồn hờn giận.Cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận