Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 351:

Chương 351:
Chương 351:
Người con trai mà nương Hoa Quyển tâm tâm niệm niệm cũng bởi vì không được chữa trị mà nằm liệt giường, không đến mấy năm liền qua đời.Nhưng những chuyện này để nói sau.Hiện tại, sau thời gian khó chịu ngắn ngủi Lâm Tú Tuệ đã nhanh chóng vứt người ra sau đầu. Đây là lần đầu tiên Chân Minh Châu đến dịch quán của bọn họ, tuy rằng Lâm Tú Tuệ chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng lại dẫn Chân Minh Châu đi khắp nơi, giới thiệu tỉ mỉ chi tiết, nói tóm lại là chăm sóc cô rất tốt.Chân Minh Châu thấy Lâm Tú Tuệ đã lấy lại tinh thần cũng cảm thấy vui vẻ thay cô ấy.Nhưng đoàn người Chân Minh Châu cũng không ở lại dịch quán quá lâu, khoảng hai ngày sau thì sắc trời trở nên âm u. Chân Minh Châu biết đã đến lúc phải quay về, đoàn người nhanh chóng sắp xếp hàng hoá lên xe ngựa, lên đường về homestay. Trương Lực cũng không tiễn bọn họ.Chuyến đi này mọi người đều có thu hoạch.Ngay cả người hoàn toàn không quen thuộc với hoàn cảnh bên này như chú Ngưu cũng thu hoạch tràn đầy. Hai ngày nay ông học được không ít chiêu thức từ Trương Lực.Mặc dù thân thủ ông ấy khá tốt, nhưng không giống với người cổ đại, hai người cùng nhau bàn luận đã giúp bản thân ông lĩnh ngộ được một ít. Chuyến đi này mất hết sáu ngày, thời điểm bọn họ về đến homestay Xuân Sơn thì trời đã đổ mưa phùn. Chân Minh Châu nhìn homestay nhà mình chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết, vẫn là nhà mình tốt nhất.Túc Ninh chủ động tiến lên gõ cửa, rất nhanh đã thấy Trương Vũ chạy như bay ra ngoài.Đúng vậy, không hề sai, đúng là chạy như bay.Sáu ngày qua đoàn Chân Minh Châu vô cùng bận rộn, cũng không ngừng quan sát thế giới cổ đại; nhưng Trương Vũ thì khác, anh ta lưu lại homestay nên trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm lo âu, quả thực sống một ngày dài như một năm.Đây là một dạng giày vò tâm lý, cũng may cơn mưa mà anh mong mỏi đã xuất hiện, những người này cuối cùng cũng đã trở lại.Trương Vũ vừa mở cửa liền vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy bọn họ trở về với không ít bao lớn bao nhỏ."Các ngươi thật sự thu hoạch được không ít."Chân Minh Châu: "Đương nhiên rồi."Bọn họ đi ra ngoài một chuyến cũng không thể trở về tay trắng được.Tuy mưa phùn kéo dài nhưng mọi người cũng không trì hoãn, nhanh chóng sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, ít nhất thì cũng phải dọn hàng hoá vào nhà. Sau khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, việc đầu tiên mà mọi người làm không phải là nói chuyện về tình hình ở cổ đại mà là đi ngủ.Đúng vậy, chính là đi ngủ.Tuy thời điểm ở dịch quán bọn họ cũng đã ngủ mấy giấc, nhưng dù sao đó cũng không phải nhà mình, mặc dù có nhóm người Trương Lực ở đó nhưng vẫn phải chú ý đề phòng. Thật ra bọn họ đã sớm lên kế hoạch phân công nhau tiến hành gác đêm, tuy Chân Minh Châu không tham gia nhưng cũng không thể nào ngủ ngon giấc, bản thân cô vẫn phải hết sức cẩn thận.Chính vì vậy bọn họ thật sự rất mệt mỏi.Sự mệt mỏi này không chỉ về thể chất, mà còn về tinh thần.Nhắc đến cũng cảm thấy lạ, nhóm người Trương Lực đến đây lại rất tin tưởng bọn họ, lúc cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi; nhưng Chân Minh Châu đến bên đó lại không thể làm được như vậy. Cảm giác như bản thân mình không phóng khoáng được như nhóm người Trương Lực.Chân Minh Châu nói lại những lời này với Túc Ninh, nghe xong Túc Ninh liền nói: "Thật ra hai chuyện này không hề giống nhau. Bọn họ đến đây có thể nhận được nhiều thứ, bọn họ xem nơi này là tiên cảnh, dù không phải tiên cảnh thì cũng hoàn toàn khác với bên ngoài, vì thế bọn họ không có gì phải lo lắng. Nhưng cô đi ra ngoài thì lại khác, đó là cô đang đi đến một nơi xa lạ và nguy hiểm. Dù nhóm người Trương Lực tương đối đáng tin cậy nhưng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Vì thế tôi cảm thấy việc chúng ta cảm thấy lo lắng cũng không có gì lạ."Chân Minh Châu nghe vậy liền gật đầu cười, nói: "Cũng đúng."Túc Ninh: "Mọi người vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?"Trương Vũ vừa nghe liền đáp: "Hai người cũng nhanh đi nghỉ đi, chỗ này còn có tôi, tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi một chút, tôi thấy mọi người trông rất mệt mỏi."Nói dễ nghe thì là phong trần mệt mỏi, nhưng nói chính xác hơn thì là người đầy bụi đất.Lúc này Chân Minh Châu mới phản ứng lại, nói: "Đúng nha, bọn tôi quả thật rất bẩn."Cô cúi đầu dùng sức chà xát lên cánh tay mình, không ít bùn đất.Chân Minh Châu xấu hổ nhìn trời.Nhìn những người khác cũng không tốt hơn cô là bao.Trên người bọn họ đều có mùi khó ngửi. Mấy vị nam đồng chí cũng không che chắn gì nhiều, không giống Chân Minh Châu ra ngoài còn cải trang lại bôi thêm kem nền. Không nghĩ đến chỉ mới sáu ngày không rửa mặt mà gương mặt đã bẩn đến mức biến đen như mực.Vấn đề này không chỉ vì sáu ngày không tắm rửa, mà còn bởi vì... khí hậu.Chân Minh Châu nghĩ đến thời điểm homestay Xuân Sơn vừa mới xuyên qua, lúc ấy mỗi lần tắm rửa cô đều kỳ cọ ra rất nhiều bụi bẩn, tương đối khó coi.Nhưng cô lại cảm thấy cơ thể đang thải độc.Chẳng lẽ là do khí hậu và hoàn cảnh hai bên khác nhau quá lớn khiến cơ thể sinh ra phản ứng kích thích?
Bạn cần đăng nhập để bình luận