Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 356:
Chương 356:
Chân Minh Châu trăm triệu lần không nghĩ đến bản thân mình lại mất trí đến mức quên mất ba mình.Cái gì cũng có thể quên, nhưng không thể quên mất ba mình nha.Nhưng trên thực tế Chân Minh Châu thật sự đã quên. Ai bảo việc di dời này không hề có nửa điểm quan hệ với cô. Những nhà khác đều bận rộn nhận tiền lại vội vàng chuyển nhà, nhưng cô thì không cần. Cuộc sống của cô trước đây như thế nào thì hiện tại vẫn như vậy.Lúc này, dù mọi người trong thôn đều có quan hệ rất tốt, nhưng gia đình nào cũng bận việc riêng, vì phải vội vàng chuyển nhà nên công việc trong nhà còn lo chưa xong thì lấy đâu ra thời gian nói chuyện phiếm.Chính vì vậy mà đến khi mọi việc gần kết thúc lão Chân mới biết chuyện.Nếu là những chuyện khác thì trong nhóm chat đã sớm ồn ào náo nhiệt, lão Chân cũng sẽ sớm biết. Nhưng lần này thật sự mọi người đều không có thời gian. Bọn họ chuyển nhà không chỉ đơn giản là chuyển các vật dụng đến nhà mới, mà tiếp theo còn rất nhiều thủ tục phải giải quyết.Ví dụ như điều chỉnh hộ khẩu, điều chỉnh quyền tài sản, đền bù đất đai.Lão Chân biết được sự việc này cũng là nhờ thím Bàng nghĩ đến chuyện gì đó nên mới điện thoại thông báo cho ông một tiếng, đồng thời cũng hỏi xem nhà ông quyết định như thế nào. Việc di dời nhà ở và homestay của Chân gia chắc chắn không giống nhau.Nào ngờ lão Chân không biết.Lúc nhận được điện thoại ông vẫn đang ở bên ngoài tự do bay lượn, không hề hay biết những chuyện ở nhà. Nhưng chuyện này cũng không kỳ quái, Minh Châu là người bên ngoài dịu dàng bên trong cứng cõi, làm việc gì cũng có quy tắc riêng, con bé không muốn ảnh hưởng đến sự tự do của lão Chân thì cũng không có gì kỳ quái.Nhưng lần này là di dời nhà cửa.Chuyện lớn như vậy con bé cũng tự mình làm chủ sao?Thật sự khiến mọi người kinh ngạc.Ba Chân: "Minh Châu à, chuyện di dời nhà cửa sao con lại không báo với bà. Lúc thím Bàng điện thoại cho ba nói chuyện này ba chỉ biết ngây ngốc."Chân Minh Châu bật cười, giải thích: "Ba, nhà chúng ta không di dời."Chân ba: "Hả? Sao thím Bàng nói không chỉ có thôn chúng ta mà thôn phụ cận cũng di dời..."Chân Minh Châu: "Tất cả đều là sự thật, nhưng nhà chúng ta không cần di dời. Nếu tiện thì ba trở về nhà một chuyến, con sẽ nói chi tiết chuyện này với ba."Chân Minh Châu chưa bao giờ nói với ba Chân về chuyện homestay xuất hiện vấn đề, nhưng chuyện này có thể gạt được người ngoài nhưng không thể giấu giếm người trong nhà. Đó là lý do tại sao Chân Minh Châu đã sớm báo cáo lên cấp trên rằng cô muốn tìm cơ hội nói chuyện này với ba mình.Vốn dĩ, cô định vào dịp năm mới sẽ nói với ba Chân, nhưng đúng lúc lần này tiến hành di dời nên cô quyết định nhân cơ hội này nói rõ ràng với ông.Chân Minh Châu: "Chuyện này không thể nói rõ trong điện thoại. Đương nhiên, nếu hiện tại ba không tiện trở về thì đến năm mới ba về chúng ta nói chuyện cũng được, dù sao cũng không chuyện gì lớn."Chân ba: "Đêm nay ba lên máy bay trở về."Tuy rằng con gái nói không phải chuyện gì lớn, nhưng người làm cha như ông sao có thể yên tâm? Vừa nghe con gái bảo có chuyện muốn nói, đừng nói hiện tại đi lại thuận tiện, dù không tiện thì người làm cha như ông cũng lập tức trở về.Ban đầu, ba Chân quyết định bắt đầu chuyến du lịch tự túc đều là vì hoàn thành ước mơ của vợ, nhưng hiện tại bản thân ông cũng rất thích.Nhưng chỉ cần có liên quan đến con gái thì những chuyện này đều không còn quan trọng.Ông có thể một mình ra ngoài du lịch, ném lại homestay cho con gái trông coi là vì tin tưởng vào năng lực của con gái. Nhưng vừa nghe những gì con gái nói ông lập tức quay trở về. Chuyến bay của ba Chân đến Lệ thành vào buổi tối, Chân Minh Châu lái xe đến sân bay đón ông.Túc Ninh: "Để tôi đi cùng cô."Chân Minh Châu: "Không cần đâu."Mỗi ngày cô đều tập võ, tuy rằng không thể so với Túc Ninh, chú Ngưu hay Vu Thanh Hàn nhưng cô cũng không phải gối thêu hoa. Hơn nữa, thật ra cũng không có gì phải lo lắng. Nhưng Túc Ninh lại nói: "Dù sao tôi cũng không có việc gì để làm, đúng lúc có cơ hội đi gặp ông ấy một chút."Đương nhiên những lời anh nói cũng là thật, anh không tưởng tượng được việc hiện tại con người có thể bay trên bầu trời, nghe thật thần kỳ. Hơn nữa ở bên ngoài ngàn dặm chỉ mấy giờ là có thể đến càng khiến người khác khó có thể tin được.Thấy ánh mắt Túc Ninh mang theo vài phần tò mò, Chân Minh Châu do dự trong giây lát rồi gật đầu: "Được rồi. Đúng lúc đưa anh đến sân bay nhìn một chút."Chuyến bay của ba Chân hạ cánh lúc 11h, hai người Chân Minh Châu đã đến từ sớm. Chân Minh Châu giới thiệu với Túc Ninh đôi nét về sân bay, Túc Ninh tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt dựng lại ở mấy cửa hàng, nói: "Những nơi này đều bán thức ăn?"Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Đúng vậy, như vậy cũng tiện hơn cho hành khách, có người vừa xuống máy bay đã muốn ăn một chút gì đó thì nơi này không phải là lựa chọn rất tốt sao?"Cô cười nói: "Anh tò mò như vậy, lần sau tôi dẫn anh vào đó ngồi một chút để cảm nhận nhé?"Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, nói: "Được."Hai người đang nói chuyện thì nghe được thông báo từ sân bay, Túc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nói: "Ngàn dặm truyền âm."Chân Minh Châu cười nói: "Không phải, không phải ở xa ngàn dặm đâu."Túc Ninh gật đầu, ừ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận