Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 273:

Chương 273:
Chương 273:
Lần này bọn họ đến đây là để đánh giá mức độ nguy hiểm của người xuyên không.Chỉ là không nghĩ đến còn có thu hoạch ngoài ý muốn."Loại hoa lan này là cực phẩm, hiện giờ rất hiếm, không ngờ ở chỗ cô lại trồng nhiều như vậy, thật khiến người khác kính hỉ."Chân Minh Châu cười khanh khách: "Tôi không hiểu lắm về các loại hoa, nếu biết đây là chủng loại hoa quý hiếm thì tôi đã không dám trồng nhiều như vậy, nhỡ chúng chết thì phải làm sao bây giờ.""Ha ha, cô nói rất đúng, hiện tại nếu muốn trồng hoa thì phải cẩn thận, tỉ mỉ. Nào, chúng ta thêm WeChat, về sau nếu có vấn đề gì liên quan đến hoa cỏ mà cô không hiểu thì có thể liên hệ với tôi, vợ tôi là chuyên gia thì tôi cũng không kém đâu."Lập tức mấy người khác đều trừng ông, hận không thể đánh ông một trận.Bây giờ ông mang hoa của người ta đi mà còn nghĩ đến sau này nữa à, hoàn toàn không nghĩ đến chúng tôi cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ hoa cảnh này sao?Chân Minh Châu: "Được ạ."Cô sảng khoái đồng ý khiến mấy vị giáo sư lại thêm vui vẻ.Không thể không nói cuối cùng cũng xuất hiện một người đơn thuần, so với Thẩm Nham cường ngạnh, Vu Thanh Hàn khó nắm bắt thì cô gái nhỏ này thật sự là một người tốt. Loài hoa quý giá như vậy mà lại đồng ý đưa cho bọn họ, lại còn rất nhiệt tình thân thiện.Một chút cũng không làm khó bọn họ, đúng là người tốt.Bọn họ không biết là Chân Minh Châu cũng có suy nghĩ của riêng mình.Thật ra cô cũng trồng hoa, nhưng sẽ trồng những loài hoa chỉ cần tưới nước là được, không phải những loài hoa yêu cầu kỹ thuật cao. Điều này đồng nghĩa với việc cô không biết trồng hoa. Mặc kệ là Cốc Chi Tề hay hai người Từ Nhất Ninh và Văn Khâm thì đều phải rời khỏi đây.Chân Minh Châu cũng có thể học, nhưng không đảm bảo có thể giúp hoa phát triển tốt nhất.Vả lại, ở thời đại của bọn họ loài hoa này rất hiếm nên Chân Minh Châu sẵn sàng "tuồn" một ít về.Suy cho cùng, đây cũng không phải là giống loài ngoại lai chưa được phát hiện sẽ ảnh hưởng đến hệ sinh thái, hoàn toàn không phải vậy.Vì thế Chân Minh Châu không hề cảm thấy khó xử mà trực tiếp đồng ý với bọn họ.Mấy vị chuyên gia đều đã lớn tuổi, nên gần đến nửa đêm mọi người liền thu dọn một chút rồi trở về phòng nghỉ ngơi.Chân Minh Châu một mình lên lầu. Kỳ lạ là cô không hề cảm thấy mệt nhọc, chuyện này cũng không phải vì bất kỳ ai cả.Cô dựa lên cửa sổ nhìn vào màn đêm yên tĩnh, hôm nay có vài ngôi sao nhỏ xinh sáng lấp lánh trên bầu trời.Không biết bầu trời đêm ở Túc Triều có phải cũng giống như vậy không.Nghĩ đến Túc triều, biểu cảm của Chân Minh Châu có chút hoảng hốt, lại nghĩ đến việc Vu Thanh Hàn định đến đó để điều tra. Những việc như điều tra này luôn khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Nhưng... kỳ lạ là Chân Minh Châu lại cảm thấy hưng phấn.Cô cũng muốn đi.Tuy ban đầu Chân Minh Châu rất nhát gan, nhưng từ lâu cô đã muốn đến Túc Triều để nhìn thử xem nơi đó như thế nào.Mặc dù cô luôn tự thuyết phục bản thân mình là không thể đi, nơi đó là cổ đại, sẽ rất nguy hiểm. Nhưng trong lòng cô lại không bình tĩnh được như vậy.Cô đã trấn thủ ở homestay Xuân Sơn một thời gian dài, tự nhận mình đã tiếp xúc với không ít người cổ đại nên ngày càng cảm thấy tò mò. Chân Minh Châu khẽ thở dài một hơi.Có lẽ cô cũng nên tranh thủ một chút?Nhưng nếu cô có thể đến Túc triều có khi nào sẽ trở thành đồ vô dụng kéo chân người khác không nhỉ?Nghĩ đến thời điểm khi bị tên đầu trọc tập kích, có lẽ là vì sợ hãi nên cô không bước ra khỏi cổng homestay. Thật ra không cần phải như vậy.Làm thế nào có thể vì chuyện nhỏ này mà bỏ qua cơ hội đến cổ đại được.Đầu óc Chân Minh Châu rối loạn, miên man suy nghĩ.Khi Chân Minh Châu vẫn đang miên man suy nghĩ, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng động, nói chính xác hơn là tiếng động này phát ra từ trong sân.Chân Minh Châu thăm dò thì lại thấy một bóng người băng qua sân rồi dừng lại trước bụi hoa. Nhờ ánh trăng mà Chân Minh Châu thấy được người đó là giáo sư Bạch. Lúc này ông ấy bật đèn pin của điện thoại di động lên.Giáo sư Bạch nghiêm túc quan sát từng cây hoa lan.Chân Minh Châu: Trời đã khuya, một người lớn tuổi như ngài lại không ngủ được bí mật đi ra ngoài chỉ vì để ngắm hoa thôi sao?Giáo sư Bạch xem xét kỹ từng gốc cây, sau đó đặt những viên đá nhỏ lên.Chân Minh Châu không nói nên lời.Nếu xem đến đây mà không hiểu thì Chân Minh Châu sống đến ngần này tuổi xem như vô ích.Vị này đêm hôm khuya khoắt ra đây để chọn cây mà mình thích nhất, đến ngày mai liền lấy đi đầu tiên.Cô thật sự phục bọn họ.Đã lớn tuổi rồi mà vẫn nhiệt tình như vậy.Giáo sư Bạch không giống như trộm nhưng Chân Minh Châu lại rất giống, cô ghé vào bên cửa sổ lén lút quan sát tình hình bên ngoài. Không lâu sau thì giáo sư Bạch liền rời đi, Chân Minh Châu nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.Chẳng qua, chưa kịp xoay người thì một bóng đen khác đã chạy vèo ra sân. Lần này là người khác, là một vị giáo sư họ Trần.Thật trùng hợp là ông ấy cũng làm những chuyện giống hệt với giáo sư Bạch.Chân Minh Châu: Chỉ cần mọi người vui vẻ là được.Cả buổi tối mấy vị giáo sư đều lần lượt ra ngoài "làm vậy", Chân Minh Châu ghé vào bệ cửa sổ nhìn lén đến tờ mờ sáng.Có lẽ sáng mai mọi người đều dậy muộn.Chỉ là Chân Minh Châu đã quên một việc, đó là người già thường ngủ rất ít.Khoảng năm sáu giờ sáng là thời điểm không khí trong lành, tươi mát; mấy vị giáo sư lớn tuổi mới ngủ ba bốn tiếng đồng hồ đã tỉnh dậy, lập tức bắt đầu hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận