Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 156:

Chương 156:
Chương 156:
Từ khi Vu Thanh Hàn đến homestay Xuân Sơn thì lúc nào cũng vô cùng bận rộn. Cũng vì vậy mà Chân Minh Châu cũng bận rộn hơn. Không phải bọn họ muốn ôm việc vào người mà hiện tại phải tập trung xử lý những tình huống đã phát sinh trước đó.Đầu tiên chính là việc trao đổi hàng hoá với Lý gia. Vu Thanh Hàn đã kiểm tra tuyến đường hai lần, hơn nữa còn san phẳng những vị trí gồ ghề. Lần này không thể không cảm ơn nhóm người Trương Lực, nhờ có bọn họ mà mọi việc được thực hiện rất nhanh chóng.Bọn họ đều là những người trưởng thành, nên làm việc rất khá. Nhờ sự hỗ trợ của bọn họ mà Vu Thanh Hàn có thể nhanh chóng điều chỉnh tuyến đường.Sau khi tuyến đường đi vào Mãnh Hổ Lĩnh được điều chỉnh, kế tiếp sẽ thử lắp đặt các container đông lạnh dùng để lưu trữ hàng hoá. May mắn là trước đó bọn họ đã tìm hiểu kỹ càng nên cũng không có gì khó khăn; sau vài lần thử nghiệm, cuối cùng đến khi trời tối thì container cũng được điều chỉnh đến vị trí thích hợp.Lúc này, không chỉ có nhóm người A Cửu, đến cả Túc Ninh và mấy người Cốc gia cũng không kiềm lòng được mà ra ngoài xem náo nhiệt.Vì dù sao những chuyện náo nhiệt như vậy cũng hiếm gặp.Trước giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy một chiếc hộp lớn có thể tự di chuyển, hơn nữa...Bạch Viễn chân thành nhận xét: "Thiết kế bên ngoài rất phù hợp. Tôi nghĩ nếu không chú ý quan sát thì khó phát hiện ra."Ông ấy có thể suy một ra ba: "Có lẽ trang phục thị vệ của chúng ta cũng có thể sử dụng những họa tiết này, như vậy sẽ rất thích hợp khi ẩn nấp trong rừng. Không chỉ ở nơi này mà còn bao gồm những địa phương."Trương Lực chợt bừng tỉnh: "Thì ra vì vậy mà những chiếc áo khoác bà chủ đưa cho chúng tôi đều có màu xanh lục. Thế mà tôi lại không hiểu được hàm ý sâu xa của nó."Hắn có phần ảo não, cảm thấy bản thân mình là đồ óc heo.Chân Minh Châu: "???"Ồ không, khả năng bổ não của phủ Cửu hoàng tử là do tổ tiên truyền lại sao?Hay là mọi người lây bệnh cho nhau?Tại sao lại có thể suy nghĩ nhiều đến vậy chứ?Chân Minh Châu: "Không phải đâu..." Nói đến đây cô liền cười, mỗi lần đều phải giải thích, thật là mệt mỏi nha.Thôi đi. Chuyện này chỉ cần bọn họ vui vẻ là được.Cô quyết định sẽ phớt lờ những suy nghĩ bổ não của bọn họ, mỉm cười nói: "Vậy các người muốn đặt mua một lô quần áo rằn ri sao? Tôi đây hào phóng nên sẽ tặng luôn cho mọi người."Nguyên Tuấn mỉm cười nói: "Cửu hoàng tử như tôi nhìn giống một người mua đồ không trả tiền sao? Có phải cô đang xem thường khả năng của phủ Cửu hoàng tử không? Dù tôi không có tiền thì vẫn có một người cha làm hoàng đế. Nếu cần thì tôi sẽ tiến cung khóc lóc kể lể làm nũng."Hắn đã xem không ít bộ phim truyền hình, cảm thấy hiệu quả học tập rất rõ ràng.Có một vài chiêu nếu áp dụng sẽ rất mất mặt, nhưng lại rất hữu hiệu."Chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ đặc biệt hữu dụng."Chân Minh Châu: "... Người ta là hoàng tử, anh cũng là hoàng tử, vậy mà lại học được những thứ này, có thể cố gắng hơn được không?"Nguyên Tuấn nhún vai cười, không cho những lời cô nói là đúng.Hai người trò chuyện bình thường, nhưng lại ảnh hưởng không nhỏ đến người khác.Bởi vì những lời nói của Nguyên Tuấn khiến hai vợ chồng Cốc Chi Tề kinh hãi quay đầu lại nhìn cậu. Bọn họ biết bà chủ đã tìm người giúp đỡ, cũng có thể nhìn ra thân phận những người này có lẽ không tầm thường. Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến thiếu niên mà bà chủ vẫn gọi là "A Cửu" lại là Cửu hoàng tử!A a a! Thời điểm người đó vừa đến đây còn chăm chỉ quét sân!A a a! Vừa rồi người đó còn đi tới đi lui sau mông Vu thần y giống như gã sai vặt.A a a! Hiện tại người đó đang cùng bà chủ đấu võ mồm.Hiện tại các hoàng tử đều không câu nệ tiểu tiết như vậy sao?Đầu óc Cốc Chi Tề đều rối lên hết, vợ hắn Vương thị thì không thể đứng vững. Chân Minh Châu đứng bên cạnh Vương thị, thấy chân cô ấy mềm nhũn thì vươn tay đỡ lấy, hành động này dường như đã giúp giảm bớt những khiếp sợ trong lòng Vương thị.Vương thị quên không nói lời cảm tạ, cả người đều ngốc ngốc.Chân Minh Châu cười nói: "Cô không có việc gì chứ, trời có hơi lạnh, nếu cô cảm thấy không thoải mái thì có thể vào nhà nghỉ ngơi."Vương thị lắc đầu, khóe miệng ngập ngừng nói không nên lời, đây là do quá kích thích.Quả nhiên, chỉ cần sống đủ lâu là có thể gặp được rất nhiều chuyện lạ. Hai vợ chồng Vương thị và Cốc Chi Tề tự nhận đã trải qua nhiều việc đời, nhưng lúc này lại không khác gì con gà bị người khác siết cổ, vẻ mặt vặn vẹo, không nói nên lời.Vài người liếc mắt nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt cũng không lên tiếng an ủi bọn họ cũng không khuyên nhủ bọn họ nên làm gì. Dù sao chuyện này cũng không có gì để an ủi.Nguyên Tuấn đang thắc mắc về chiếc thùng container, không nhịn được liền hỏi: "Vu thần y, nếu thứ này bị mất thì phải làm sao? Nếu có người cố gắng mở ra thì sao?"Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Không có mật mã thì không thể mở ra được. Trên thực tế dù có thể mở ra, thì với bọn họ đây chỉ là một chiếc thùng lớn có thể giữ lạnh mà thôi. Theo thời gian, nếu không bảo trì và thấy mới thiết bị thì khả năng làm lạnh sẽ biến mất. Nếu đơn thuần muốn có một chiếc thùng sắt lớn thì có thể trộm nó, đến lúc đó cùng lắm tôi sẽ lắp đặt một cái khác. Hơn nữa, thùng chứa hàng này nặng hơn 200 cân, người bình thường nếu muốn trộm đi cũng không dễ dàng."Nguyên Tuấn: "Nặng như vậy sao?"Vu Thanh Hàn: "Đúng vậy, đó là lý do tại sao nó hoàn toàn tự động."Nguyên Tuấn không nhịn được hỏi: "Chúng tôi có thể mua thứ này sao? Hoặc là chúng ta có thể học hỏi kỹ thuật được không?"Vu Thanh Hàn: "Không thể được."Anh nghiêm túc giải thích: "Đầu tiên, thứ này không phải tôi làm ra, cậu cũng nhìn ra nó đã là thành phẩm khi được đưa đến đây. Điều tôi có thể làm chỉ là điều chỉnh và sử dụng, điểm này thì tôi giống với Minh Châu. Nếu để tôi dùng thứ này thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn tôi giải thích nguyên lý sản xuất ra nó thì thật sự tôi chưa đủ trình độ. Hơn nữa, dù hiện tại cậu muốn làm ra nó thì khả năng thành công rất thấp, vì điều kiện của mọi người còn quá khó khăn."Nguyên Tuấn gục đầu xuống, thầm nghĩ: Thì ra là vị thần tiên khác làm, hắn thở dài sâu kín, nhưng rất nhanh đã khôi phục tâm tình, ngẩng đầu nói: "Tôi đã biết."Chân Minh Châu nhìn thấy dáng vẻ của hắn liền nói: "Thật ra anh không cần cảm thấy mất mát, bản thân anh cũng không thật sự cần thứ này."Nguyên Tuấn: "Tôi biết, nhưng khi nhìn thấy đồ tốt vẫn luôn rất muốn có nó."Chân Minh Châu trợn mắt nhún vai.Nguyên Tuấn bật cười, nói: "Bà chủ là một cô gái tốt, nhưng cũng không thể trợn mắt như vậy, trông không đẹp."Chân Minh Châu: "Ai cần anh lo."Đúng lúc này, Túc Ninh đột nhiên lên tiếng: "Lần này khi Cửu hoàng tử rời đi, tôi sẽ đi cùng hắn."Chân Minh Châu: "Cái gì?"Cô kinh ngạc nhìn Túc Ninh, nói: "Vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại vội vàng rời đi?"Túc Ninh gật đầu: "Tôi vội quay về để giết người."Chân Minh Châu cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận