Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 159:
Chương 159:
Bọn nhỏ đã ngủ rồi nhưng hai người lớn vẫn còn chút chuyện cần nói: "Tướng công, chàng nói xem chúng ta sửa tên đổi họ thành cái gì?"Cốc Chi Tề cũng không biết, hắn nói: "Nếu nói tuyệt đối không có vấn đề thì nhất định sẽ không có vấn đề, chúng ta không cần quá lo lắng, dù thế nào thì người nọ cũng hoàng tử. Bọn họ làm việc chu đáo hơn chúng ta."Vương thị cũng biết đạo lý này, nhưng vẫn nói: "Ta cũng biết là vậy, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ nhiều."Cô ấy lại nói: "Chàng có nghĩ ra là ai muốn tính kế chàng không? Không phải chàng nói văn chương của mình chỉ bình thường thôi sao, chẳng lẽ điều đó không đúng, nếu văn chương bình thường thì sao lại có người sắp đặt bẫy rập để hại chàng?""Mưu đồ của bọn họ không phải nhắm vào tài văn chương mà nhắm vào khả năng sao chép của ta." Hắn cười khổ, nói: "Ai có thể nghĩ đến là vì nguyên nhân này."Vợ chồng bọn họ không nghĩ đến nguyên nhân này, việc này đối với người đọc sách là vô cùng châm chọc."Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"Cốc Chi Tề lắc đầu: "Không làm gì cả, chúng ta cứ nghe theo bà chủ, dù ở thời điểm không thể dựa vào bất kỳ ai thì chúng ta vẫn còn bà chủ. Chúng ta nghe theo bà chủ, bà chủ bảo chúng ta làm gì thì chúng ta liền làm như vậy, nhất định sẽ không sai."Vương thị: "Đúng đúng đúng."Hai vợ chồng thảo luận, cuối cùng cũng tìm được đối sách, liền cảm thấy tỉnh táo và yên tâm hơn vài phần."Trời xui đất khiến để chúng ta đi vào nơi này thật sự là quá tốt.""Đúng vậy, thật tốt."Nếu không phải đi vào nơi này thì bọn họ còn có đường sống sao?Nhờ đi đến nơi này mà con đường phía trước ngày càng tươi sáng hơn.Hai vợ chồng dần bình tĩnh trở lại, nhưng lúc này lại có một người khác đang mất bình tĩnh, đó chính là Bạch Viễn.Bạch Viễn cảm thấy hốt hoảng, đây là lần đầu tiên hắn "kiểm tra sức khoẻ", trước kia vẫn có thỉnh mạch định kỳ nhưng chưa từng thấy qua kiểu kiểm tra như thế này.Bởi vì có liên quan đến việc lấy máu nên trông Bạch Viễn càng tiều tụy hơn.Vì thế Vu Thanh Hàn liền nói: "Sáng mai tôi sẽ nhờ bà chủ đáng yêu của chúng ta hầm canh gan heo cho ông, đảm bảo ông uống một lần lại muốn uống nữa."Bạch Viễn: "Đa tạ, đa tạ."A Cửu vừa nghe được lời này: Vu thần y, ngài còn có lương tâm không?Hắn sâu kín nói: "Bà chủ hầm canh không bỏ muối."Bạch Viễn xua tay: "Không sao, không sao, ta thích thanh đạm."Vốn dĩ ông không thích thức ăn quá nhiều dầu mỡ, sau khi bị bệnh lại càng ăn ít hơn, có lẽ hắn uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm."Mọi người định ngày mai sẽ rời đi sao?" Vu Thanh Hàn hỏiNguyên Tuấn: "Đúng vậy, chúng tôi là định ngày mai sẽ đi, Túc Ninh sẽ đi cùng chúng tôi."Vu Thanh Hàn đã biết chuyện này, anh nói: "Nếu không phải thật sự cần thiết, tôi kiến nghị Bạch lão sư nên lưu lại đây."Nguyên Tuấn lập tức ngồi thẳng lên: "Nói vậy là sao?"Vu Thanh Hàn: "Tình trạng sức khỏe của ông ấy không quá tốt, hơn nữa do lấy máu nên trông càng tiều tụy hơn. Đi đường tàu xe mệt nhọc, chỉ sợ thân thể ông ấy không chịu nổi. Nên để ông ấy ở lại đây tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, chờ đến khi có kết quả khám sức khỏe, tôi sẽ kê đơn thuốc phù hợp với tình trạng bệnh của ông ấy."Nguyên Tuấn nhìn Bạch Viễn, Bạch Viễn nói: "Tôi nghĩ mình không cần ở lại, điện hạ còn cần..."Nguyên Tuấn: "Bạch lão sư sẽ ở lại."Hắn kiên định: "Mặc kệ việc gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe."Bạch Viễn lo lắng nhìn Nguyên Tuấn.Nguyên Tuấn: "Liền quyết định như vậy, Vu thần y, chúng tôi về phòng nghỉ ngơi trước."Vu Thanh Hàn gật đầu.Nguyên Tuấn cùng Bạch Viễn ở phòng gần cuối hành lang, thật ra bọn đã quen mỗi người ở một phòng nhưng ở đây không đủ phòng nên hai người ở một phòng, tuy vậy Nguyên Tuấn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.Khi hai người trở về phòng, Nguyên Tuấn liền nói: "Lão sư, người cứ ở lại đây chữa bệnh."Bạch Viễn nhíu mày: "Chỉ là..."Nguyên Tuấn mỉm cười: "Không nhưng nhị gì cả, người ở lại đây trăm lợi mà không một hại. Thân thể người khỏe mạnh mới có thể giúp được ta, nếu ngài có việc gì thì sợ là một mình ta không thể đối phó với những người anh trai như sài lang hổ báo kia."Bạch Viễn: "Nhưng nếu ta không ở bên cạnh ngài sẽ khiến những người khác nghĩ ngờ."Nguyên Tuấn ý vị thâm trường: "Không sao, có người sẽ giúp đỡ ta."Bạch Viễn: "?"Nguyên Tuấn: "Túc Ninh bị thương, gương mặt thì tiều tụy, thân hình gầy gò trông rất giống với lão sư. Ta có thể nhờ hắn giúp đỡ giả trang thành người, chỉ cần không để người khác thấy mặt là được."Hắn mỉm cười: "Đúng lúc hắn cũng cần tránh né một số người để đến kinh thành. Xem như chúng ta đều cần sự giúp đỡ của đối phương?"Bạch Viễn: "Nhưng hắn sẽ đồng ý sao? Người này làm việc độc lai độc vãng, hơn nữa cũng rất ít nói."Nguyên Tuấn: "Hắn sẽ đồng ý, nhất định đồng ý, vì hắn nôn nóng muốn báo thù."Lúc này, Nguyên Tuấn dường như đã thoát khỏi hình ảnh của chú cún Husky, ngược lại rất bình tĩnh nói: "Tuy rằng ta và Túc Ninh mới gặp nhau lần đầu, nhưng ta dám khẳng định vào lúc này ta là người hiểu hắn nhất. Hắn sẽ không vì có quan hệ họ hàng với ta mà ra tay giúp đỡ...""Cái gì!"Bạch Viễn sửng sốt, hắn không biết chỉ trong thời gian ngắn cốt truyện đã phát triển đến mức độ này sao."Hắn là con trai của An Ninh công chúa"Bạch Viễn: "Cái gì!" Ông lại lần nữa khiếp sợ."Chuyện này không quan trọng." Nguyên Tuấn bình tĩnh: "Quan trọng là hắn nôn nóng muốn báo thù, bởi vì chỉ khi báo được thù hắn mới có thể hoàn toàn gạt bỏ vướng bận, sau đó quay lại nơi này. Hắn thích Chân Minh Châu."Chính vì hắn cũng có tâm tư như vậy nên mới có thể hiểu rõ Túc Ninh.Vết thương của Túc Ninh vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn lại vội vàng trở về báo thù để có thể nhanh chóng quay lại đây."Ta hiểu rất rõ hắn đang nghĩ gì."Bạch Viễn nhìn chằm chằm Nguyên Tuấn, nghiêm túc nói: "Cửu hoàng tử, ta biết có một vài lời nói ngài không thích nghe, nhưng với thân phận là lão sư cũng là phụ tá của ngài, tôi cần phải nhắc nhở ngài. Đừng tồn tại những tâm tư không nên có."Nguyên Tuấn nhìn về phía Bạch Viễn.Bạch Viễn bình tĩnh nói: "Có một số chuyện đã định sẵn không có kết quả, vì thế không nên để mặc tình cảm của bản thân, như vậy chỉ cành thêm khổ sở hơn mà thôi. Đến cuối cùng, người thật sự thương tâm chỉ có mình ngài. Tin tưởng ta, bà chủ không hợp với ngài. Tuy rằng cô ấy nhìn rất lương thiện lại mềm lòng, nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì cô ấy là người ngoài mềm trong cứng, hơn nữa lại có rất nhiều người tài giỏi bên cạnh. Người như vậy thoạt nhìn chuyện gì cũng có thể đồng ý nhưng trên thực tế lại hiếm khi thấy đổi quyết định của mình. Cô ấy là một người kiên định."Nguyên Tuấn trầm mặc.Nửa ngày sau hắn đột nhiên bật cười, nói: "Ngài cảm thấy ta sẽ làm gì, sẽ nói cái gì? Ta sẽ giống với Túc Ninh muốn lưu lại nơi này sao?"Bạch Viễn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận