Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 280:

Chương 280:
Chương 280:
Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, hai bàn tay đan vào nhau, không phải là... cậu sao?Hôm nay mẹ đã nói với bé người này là em họ của bà, như vậy cũng chính là cậu của bé, nhưng hình như người cậu này có chút ngốc nha."Cậu."Chân Minh Châu nhìn Túc Ninh chậm chạp không có phản ứng liền dỗi anh. Túc Ninh lập tức hoàn hồn, anh cúi đầu nhìn Tiểu Thạch Đầu rồi xoa đầu cậu.Mái tóc cậu bé mềm như bông, anh cúi người bế bé lên.Tiểu Thạch Đầu vui vẻ cười nói: "Cậu thật tốt."Chân Minh Châu trêu chọc: "Tiểu Thạch Đầu này, chẳng lẽ chỉ cần ôm em thì là người tốt sao."Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Đúng vậy nha, ôm em chính là người tốt."Chân Minh Châu không nhịn được bật cười thành tiếng, nói: "Em đúng là dễ bị mua chuộc."Tiểu Thạch Đầu đang được Túc Ninh ôm, cười lộ ra chiếc răng sún.Chân Minh Châu: "!!!"Túc Ninh: "!!!"Anh lập tức nói: "Sáng nay thấy cháu vẫn ổn, nhưng bây giờ chiếc răng đó đâu? Là bị ai đánh cháu? Ai ức hiếp cháu thì cứ nói với cậu."Tuy rằng anh không phải cậu ruột của thằng bé, nhưng vẫn muốn dung nhập vào, hơn nữa thằng bé này rất nhiệt tình với anh, nên Túc Ninh lập tức muốn đòi lại công bằng cho cháu ngoại trai."Không có ai ức hiếp cháu cả." Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, ngoan ngoãn nói: "Không có.""Vậy răng của cháu...""Hôm nay đi chơi xuân, cháu mang theo đồ ăn vặt, lúc ăn thì bị rụng răng."Chân Minh Châu: "..."Túc Ninh: "..."Thằng nhóc này cũng được lắm.Thật ra Tiểu Thạch Đầu không quá quan tâm đến việc bị rụng răng, cười ha hả nói: "Hôm nay bọn cháu đi chơi xuân ở công viên trò chơi, chơi rất vui, cháu còn cùng Tiểu Tuệ chơi vòng quay ngựa gỗ. Tiểu Tuệ là bạn học mà cháu thích nhất. Tiểu Tuệ nói lớn lên muốn cùng cháu kết hôn."Túc Ninh: "Kết hôn?"Chân Minh Châu nhỏ giọng: "Chính là thành thân."Trong nháy mắt Túc Ninh không nói nên lời, mấy đứa nhóc bây giờ trưởng thành sớm thật.Nhưng thật ra mấy đứa bé căn bản cũng không hiểu ý nghĩa cụ thể của nó là gì.Anh ho khan một tiếng, nói: "Kết hôn giống với thành thân sao?"Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Đúng vậy, hai từ này mang ý nghĩa tương đương, nhưng kết hôn có những điều kiện khắt khe hơn. Cụ thể là phải đăng ký kết hôn, hôn nhân được pháp luật bảo hộ, nam giới từ 22 tuổi trở lên, còn nữ giới là từ 20 tuổi. Thỏa mãn những điều kiện này mới có thể kết hôn."Túc Ninh lại kinh ngạc, thời đại này mang đến cho anh quá nhiều điều bất ngờ.Anh món môi, lại nghe thấy giọng của Tiểu Thạch Đầu vang lên: "Chị Chân, hai người định đi đâu vậy?"Chân Minh Châu mỉm cười: "Chị dẫn cậu em đi tham quan, làm quen một chút với hoàn cảnh trong thôn, tiện thể mua một ít gà rán, bọn chị muốn ăn gà rán. Còn em thì sao, đã ăn cơm chiều chưa?"Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, nói: "Nhà ăn vẫn chưa làm cơm.""Vậy thì chúng ta cùng nhau ăn gà rán."Tiểu Thạch Đầu cũng không ngượng ngùng, gật đầu đồng ý.Hiện tại vẫn chưa đến chạng vạng. Người trong thôn vẫn còn đông đúc, từ xa thím Bàng đã nhìn thấy Chân Minh Châu đang đi cùng một người đàn ông xa lạ, hình như trên tay còn bế một đứa bé... Đứa bé này bà biết, là Tiểu Thạch Đầu.Nhưng người đàn ông này là ai?Bà tò mò quan sát xung quanh, khi mấy người Chân Minh Châu đi đến gần bèn lên tiếng chào hỏi bà. Ánh mắt của thím Bàng giống như đèn pha chiếu rọi lên người Túc Ninh: "Vị này là..."Chân Minh Châu lập tức đáp: "À, đây là nhân viên mới ở homestay nhà cháu, tên Túc Ninh."Cô lập tức giới thiệu Túc Ninh với thím Bàng.Thím Bàng thật sự sửng sốt, nói: "Homestay nhà cháu rất nhiều khách à? Sao lại tuyển thêm người? Hơn nữa nếu có việc vặt thì cháu cứ gọi thím, cần gì phải tuyển người làm dài hạn, thật sự không cần thiết."Chân Minh Châu cười nói: "Không phải nhà cháu ở lưng chừng núi sao? Đôi khi đến sập tối lại có leo núi đến thuê trọ nên cháu cảm thấy không yên tâm, nếu có người đàn ông trong nhà thì sẽ an toàn hơn một chút. Cháu nói chuyện này với dì Triệu thì dì ấy liền giới thiệu em họ mình đến làm việc. Túc Ninh là em họ của trưởng thôn Triệu."Thím có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Em họ của trưởng thôn Triệu? Cậu là người em họ của bà ấy sao? Bà ấy ở đây đã nhiều năm nhưng tôi chưa gặp cậu lần nào."Túc Ninh: "..."Chân Minh Châu vội nói: "Là em họ hàng xa, thím cũng biết từ lúc trưởng thôn Triệu đến thôn chúng ta thì vẫn luôn bận rộn công việc, hiếm khi về nhà, người trong nhà cũng rất ít đến đây nên chúng ta không quen biết cũng là chuyện bình thường."Thím Bàng: "Hình như là vậy, Triệu Xuân Mai đúng là người tốt."Bà ấy lại hỏi: "Cháu phải chi trả thêm một khoản tiền lương, vậy homestay vẫn có thể tiếp tục hoạt động sao?"Bà ấy hỏi như vậy cũng không phải muốn thăm dò chuyện gì, mà thật sự là vì có chút không yên tâm về việc kinh doanh của Chân Minh Châu. Bà và những người khác luôn cảm thấy việc kinh doanh của Minh Châu chỉ ở mức trung bình. Nhưng mỗi lần nhắc đến thì con bé đều nói vẫn ổn.Hơn nữa, cô nhập hàng cũng không ít, nên mọi người cảm thấy việc kinh doanh vẫn ổn.Thế nhưng, dù vậy bà vẫn cảm thấy có chút không yên tâm nên mới hỏi ra.Chân Minh Châu: "Tiền lương của anh ấy không cao, bao ăn bao ở, lương tháng 1. 800 tệ."Thím Bàng: "Cái gì? Bao nhiêu chứ?"Chân Minh Châu vẻ mặt căng thẳng, cố nén cười nói: "1. 800 tệ ạ."Thực xin lỗi thím Bàng, cháu không phải cố ý nói dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận