Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 354:

Chương 354:
Chương 354:
Túc Ninh cảm thấy mình cũng chưa nói câu gì mang ý nghĩa khinh thường cả, từ đâu mà bọn họ có suy nghĩ này? Anh chỉ cảm thấy khó hiểu vì sao lại có người yêu quý gấu trúc đến vậy, loài động vật này không phải cũng nguy hiểm như lão hổ và sư tử sao? Rõ ràng là loài động vật rất hung tàn nhưng trong miệng mấy người này nó lại không khác gì thú cưng cả.Anh không thể hiểu nỗi.Túc Ninh: "Tôi không hiểu."Chân Minh Châu nhìn anh, cười hì hì: "Anh không cần đâu, chỉ cần biết gấu trúc là quốc bảo và có rất nhiều người yêu thích nó là được. Không chỉ có gấu trúc, mà những loài động vật khác đều thuộc nhóm động vật được bảo hộ, không thể giết cũng không thể ăn thịt, nếu không anh sẽ phải ăn cơm tù. Anh đã hiểu chưa?Túc Ninh thận trọng gật đầu: "Đã hiểu."Anh hỏi: "Thỏ cũng không ăn sao?"Chân Minh Châu: "Thỏ thì không sao, nhưng tại sao anh lại có thể ăn thịt thỏ nhỏ?"Túc Ninh: "???"Chân Minh Châu: "Được rồi được rồi, tôi biết anh là người cổ đại nên không hiểu những chuyện này."Túc Ninh nghiêm túc: "Tôi có thể học."Thấy anh nghiêm túc như vậy, Chân Minh Châu lại bật cười: "Học cái gì chứ, tôi chỉ nói đùa thôi, không cần học đâu, cũng không có gì quan trọng."Khóe miệng Túc Ninh nhếch lên, nói: "Ừm, đều nghe cô."Vu Thanh Hàn nhìn anh, thật sự rất khó tưởng tượng Túc Ninh lại là người như vậy.Đoán chừng, nếu Chân Minh Châu nói trời hạ mưa đỏ thì người này cũng sẽ đồng ý, một chút chủ kiến đều không có. Nếu không phải đã sớm biết Túc Ninh là người như thế nào, đó là người vì báo thù mà ra tay tàn nhẫn độc ác thì chắc chắn anh đã tin vị này là một người đàn ông nội trợ trong gia đình.Quả nhiên tình yêu khiến con người ta mù quáng.Nghĩ vậy, Vu Thanh Hàn càng cảm thấy tình yêu là một thứ rất kỳ lạ, có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn.Thật ra anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện gì. Tuy rằng trước kia Túc Ninh cũng không phải là đèn cạn dầu nhưng chưa chắc bản thân hắn đã muốn ăn con đường đó. Hiện tại cậu ta tùy tâm sở dục, nên tự nhiên sẽ thể hiện đúng tính cách thật sự.Nhưng chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm, rất nhanh mưa đã tạnh, Vu Thanh Hàn lập tức rời đi.Chuyến đi lần này thu hoạch được rất nhiều nên chắc chắn Vu Thanh Hàn phải quay về thủ đô. Về phần Trương Vũ và chú Ngưu, bọn họ cũng không ở lại homestay. Nhờ vậy mà cuộc sống bình thường của Chân Minh Châu và Túc Ninh đã được khôi phục. Nhưng trước khi đi, Vu Thanh Hàn khó có được một lần xen vào chuyện của người khác.Anh chủ động đi tìm Túc Ninh nói chuyện: "Tôi biếu cậu thích Chân Minh Châu, cũng biết cậu không phải người xấu, nhưng tôi vẫn mong cậu hiểu rõ một điều đó là làm việc phải có chừng mực. Thích thì có thể nhưng tôi không hy vọng cậu làm ra chuyện gì không hay, cậu hiểu ý tôi chứ?"Túc Ninh nhướng mày nhìn Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn: "Chân Minh Châu giống như em gái tôi vậy, tôi sẽ không để ai bắt nạt cô ấy. Nếu cậu thật lòng thích cô ấy, mà cô ấy cũng nguyện ý hẹn hò với cậu thì tôi sẽ chúc mừng hai người, nhưng nếu để tôi biết cậu làm ra chuyện gì không hay thì tôi sẽ không khách khí với cậu đâu."Túc Ninh nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu, nói: "Tôi sẽ không làm bậy."Vu Thanh Hàn ý vị thâm trường: "Tốt nhất là vậy, nếu để tôi biết cậu làm bậy tôi sẽ cho cậu biết lợi hại."Túc Ninh: "Tôi biết."Lời nói của Vu Thanh Hàn rất không xuôi tai, nhưng Túc Ninh lại không hề cảm thấy khó chịu. Không phải Túc Ninh tốt tính mà vì anh nhìn ra Vu Thanh Hàn thật sự rất quan tâm đến Chân Minh Châu. Anh thích Chân Minh Châu nên anh cũng sẽ yêu quý những người đối xử tốt với Chân Minh Châu, đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về."Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không xằng bậy, cũng không dám làm xằng bậy."Anh bình tĩnh nói: "Tôi có thể có được ngày tháng êm ấm và cuộc sống ổn định hôm nay, có thể gặp được cô ấy là điều may mắn nhất cuộc đời này. Tôi sẽ không tự tay phá hủy những thứ này. Mặc kệ cô ấy có thích tôi hay không thì tôi cũng đều sẽ ở lại bên cạnh cô ấy đến khi tôi không còn trên đời này nữa. Vu thần y, cảm ơn anh đã nói những chuyện này với tôi. Mặc dù lời anh nói không dễ nghe, nhưng tôi biết anh là người tốt."Vu Thanh Hàn: "... Tôi còn được phát thẻ người tốt."Túc Ninh nhướng mày.Vu Thanh Hàn: "Thôi được rồi, chỉ cần cậu có thể nhớ kỹ là được rồi."Vu Thanh Hàn thấy Túc Ninh nghe hiểu những gì anh nói, hơn nữa còn cam kết rất chân thành, nên cũng không nói thêm gì nữa. Vốn dĩ Vu Thanh Hàn có công vụ nên đã nhanh chóng rời đi.Sau khi Vu Thanh Hàn rời đi, Túc Ninh đã suy nghĩ một hồi lâu về vấn thổ lộ hay không thổ lộ, cuối cùng quyết đoán lựa chọn vế sau.Thật ra Vu Thanh Hàn không hiểu gì về Túc Ninh. Túc Ninh căn bản sẽ không làm chuyện xằng bậy vì bản thân anh rất sợ sẽ phá hủy mối quan hệ hiện tại, cũng sợ Chân Minh Châu không thích anh. Do đó anh không dám nói câu nào dư thừa cả.Nghĩ lại liền cảm thấy bản thân mình thật quá hèn nhát.Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình vô dụng đến vậy, nhưng sự im lặng này lại xuất phát từ trái tim.Anh không nói điều gì thì có lẽ vẫn có thể ở lại đây bầu bạn với Chân Minh Châu, nhưng nếu nói ra thì có lẽ phải rời đi.Túc Ninh không muốn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận