Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 323:

Chương 323:
Chương 323:
Túc Ninh quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Không biết hôm nay có khách đến hay không."Chân Minh Châu lại nghĩ thoáng hơn. nói: "Có hay không cũng không sao cả.""Nếu có khách thì chúng ta phải tiếp đãi bọn họ thật tốt, nếu không có thì chúng ta tiếp tục làm những việc mình cần làm. Đợi đến khi mưa tạnh, trời quang đãng thủ chúng ta vào thôn đi dạo."Túc Ninh liếc nhìn Chân Minh Châu với mắt sâu thẳm, sau đó bật cười: "Được."Túc Ninh chủ động đứng dậy: "Để tôi đi pha một ấm trà, cô muốn uống trà gì?"Chân Minh Châu: "Ngăn tủ trên cùng có một chiếc túi màu xám, tôi muốn uống loại đó."Túc Ninh cầm đến, hỏi lại: "Cái này sao?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy."Âm u thời tiết, uống trà, ăn trái cây và đồ ăn vặt - cuộc sống này đúng là quá thích ý. Tâm trạng Chân Minh Châu không tồi, miệng ngâm nga một khúc nhạc: "Hòn đá điên cuồng..."Hai người ngồi cạnh nhau, Túc Ninh rót trà cho cô.Chân Minh Châu cười: "Để tôi tự làm, anh cũng quá khách khí rồi đấy."Túc Ninh: "Không có việc gì, cứ để tôi làm, đúng lúc học tập một chút, trước kia cái gì tôi cũng không biết."Chân Minh Châu trợn to mắt, nói: "Anh lại nói đùa, tôi cảm thấy anh biết rất nhiều nha."Túc Ninh gật đầu: "Đúng là biết rất nhiều, nhưng hiện tại đều không dùng được, tôi biết nấu cơm, sinh tồn ở nơi hoang dã nhưng bây giờ lại không có ích gì."Dừng một chút, anh lại nói: "Thân thủ của tôi cũng không tồi, nhưng ở nơi này cũng không dùng được."Anh buông tay: "Những việc tôi có thể làm cũng chỉ là ở công viên phóng phi tiêu mà thôi."Chân Minh Châu phụt một tiếng, suýt chút nữa đã phun ra, cười nói: "Không phải đâu, những thứ anh biết đôi khi vào thời khắc mấu chốt có thể cứu sống một mạng người, rất hữu dụng."Túc Ninh cười, cảm thán: "Nói không chừng tôi còn không bằng Tiểu Thạch Đầu."Không phải anh muốn so đo với Tiểu Thạch Đầu, mà anh chỉ có thể so sánh với Tiểu Thạch Đầu mà thôi. Vì hai người đều từ "bên kia" đến đây, nhưng đó chỉ là đứa bé nên năng lực thích ứng mạnh hơn, lại còn được đi học.Nhưng anh... lại không đề cập đến vấn đề này.Trước kia Túc Ninh thật ra cũng có chút kiêu ngạo, bởi vì trong đám người bọn họ, anh luôn là người có thiên phú học tập tốt nhất, nhưng hiện tại anh cảm thấy mình có chút khẩn trương lo lắng, thật không thể tự xưng là người tài giỏi rồi.Sự cô đơn thoáng qua của Túc Ninh không thoát khỏi ánh mắt của Chân Minh Châu, cô có thể nhìn ra được sự thương cảm của anh, liền duỗi tay vỗ bả vai Túc Ninh nói: "Anh đang suy nghĩ miên man gì vậy. Tôi cảm thấy anh rất lợi hại. Tuy rằng anh không đọc sách nhiều, nhưng cũng không phải học đại học mới có thể mới có thể làm được nhiều việc. Xét theo công việc hiện tại, kỹ năng và thân thủ còn có ích hơn so với học vấn, ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng. Chúng ta mở homestay ở đây mặc dù đã thiết lập hệ thống an ninh, nhưng máy móc là vật chết còn con người là sống, rất khó đảm bảo không xảy ra những việc ngoài ý muốn. Có anh ở đây tôi yên tâm hơn nhiều."Chân Minh Châu thật sự rất biết an ủi người khác, sau khi nghe những lời cô nói, khóe miệng Túc Ninh cong cong, cảm giác lo lắng liền biến mất, anh nghiêm túc nói: "Tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô."Chân Minh Châu lắc đầu, cô nói: "Không phải để bảo vệ tôi mà là bảo vệ chính mình, chúng ta đều rất quan trọng."Túc Ninh sửng sốt.Chân Minh Châu cười nói: "Mặc kệ là anh hay là tôi đều quan trọng như nhau.""Tôi cũng rất quan trọng sao?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên."Cô nhướng mày: "Anh cũng là một thành viên trong nhóm chúng tôi, như thế nào, chẳng lẽ anh vẫn xem mình như người ngoài sao?"Túc Ninh bật cười: "Không có, tôi rất vui vì được xem như người một nhà."Tầm mắt anh rơi vào bức ảnh trên tường trong phòng khách, trên đó có thêm một tấm ảnh, chính là tấm ảnh anh chụp chung với Chân Minh Châu ở Pizza Hut. Anh giữ lấy bức ảnh đầu tiên, đây là bức ảnh thứ hai. Hai người đều nở nụ cười rạng rỡ.Chân Minh Châu: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"Túc Ninh: "Ảnh chụp. Hình như có rất thích trưng bày ảnh chụp."Chân Minh Châu cũng nhìn sang, gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi rất thích treo những bức ảnh quan trọng lên như vậy, mọi lúc mọi nơi đều có thể nhìn thấy."Chân Minh Châu vừa nói vậy, nét mặt Túc Ninh dần trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên, lẩm bẩm: "Quan trọng..."Âm điệu kéo dài.Chân Minh Châu: "Đúng vậy."Túc Ninh nói: "Người kia là mẹ cô sao?"Chân Minh Châu: "Người nào?"Túc Ninh chỉ vào một bức ảnh.Chân Minh Châu gật đầu: "Ừm, là mẹ của tôi, đó là ảnh chụp gia đình lúc nhỏ của tôi.""Vậy bọn họ đâu? Không sống ở đây sao?"Anh nhìn người đàn ông và phụ nữ trong bức ảnh gia đình. Người đàn ông có chút thô kệch, hung dữ; còn người phụ nữ lại rất dịu dàng, như chú chim nhỏ nép vào người đàn ông. Nhưng dường như ảnh gia đình có đầy đủ ba người là khi Chân Minh Châu còn nhỏ, về sau cũng chỉ có hai người là ba Chân và Chân Minh Châu. Cô thắt bím sừng dê, kiểu tóc ngắn tomboy, còn có... Tóm lại là thay đổi rất nhiều kiểu tóc, nhưng người duy nhất bên cạnh cô chỉ có ba Chân."Khi tôi còn nhỏ mẹ tôi mắc bệnh nặng rồi qua đời, ba tôi hiện đang đi du lịch, mỗi năm chỉ trở về ăn tết.""Thành thật xin lỗi, tôi không biết..."Chân Minh Châu lắc đầu: "Không sao.""Với sự phát triển của xã hội hiện đại, vẫn còn có căn bệnh không thể chữa khỏi sao?"Dù gì anh cũng là người được kéo về từ cõi chết. Lúc ấy, khi mơ mơ màng màng, thật ra anh cũng nghe thấy bọn họ nói cái gì mà "thông báo về bệnh tình nguy kịch".Anh chưa từng nghe qua những lời này nhưng không ảnh hưởng đến khả năng lý giải.Tình huống của anh nghiêm trọng đến vậy vẫn có thể cứu sống, sao mẹ Chân lại không thể?Chân Minh Châu liếc nhìn Túc Ninh, nói: "Hiện tại cũng có một ít căn bệnh nan y, dù y học phát triển cũng không thể trị khỏi."Túc Ninh trầm mặc.Một lúc sau, anh nói: "Cô vẫn còn có chúng tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận