Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 113: Trận Tuyết Đầu Đông 3
Chương 113: Trận Tuyết Đầu Đông 3
Chân Minh Châu: "Tôi phát hiện mấy ngày nay anh cười ngày càng nhiều."Mấy ngày đầu Túc Ninh không khác gì bức tượng, không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào.Không có cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn, cũng không có cảm giác đau khổ vì thù hận, càng không có một chút ánh sáng nào. Cả người rất "tĩnh lặng", không vui không buồn. Người như vậy khiến người khác có cảm giác kỳ quái, rất dọa người.Bây giờ thì người này đã có thêm vài phần sức sống.Túc Ninh: "Chắc có lẽ là chịu ảnh hưởng từ cô."Chân Minh Châu kinh ngạc nhướng mày: "Tôi quan trọng như vậy sao?"Túc Ninh không nói gì, chỉ nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Được rồi được rồi, tôi biết là anh đang nói đùa.""Tôi không nói đùa." Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, chậm rãi lên tiếng: "Cô là người rất quan trọng với tôi."Chân Minh Châu: "!!!" Nàng trợn to đôi mắt tròn xoe.Túc Ninh: "Cô là ân nhân cứu mạng của tôi."Hắn rũ mắt, nói: "Tôi muốn báo thù, nên tôi không thể nói mạng tôi là của cô. Nhưng một ngày nào đó tôi đã báo được thù, nếu lúc ấy tôi vẫn còn mạng thì mạng tôi chính là của cô."Chân Minh Châu vừa xấu hổ lại ngượng ngùng: "Như thế thì không cần. Thật ra tôi cũng không làm gì, người cứu anh là một người khác.""Tôi biết, nhưng nếu không có cô thì cũng không có người cứu tôi. Nhờ có cô nên tôi mới được người khác cứu, có đúng không?" Hắn không phải kẻ ngốc nên hiểu rất rõ ràng.Chân Minh Châu do dự một chút, gật đầu nói: "Đúng là như vậy, nhưng anh cũng không phải do tôi cứu nên tôi không thể ôm lấy công lao này. Anh được một nhóm bác sĩ cứu sống nha."Túc Ninh cười: "Nhưng tôi không thể gặp bọn họ nên chỉ có thể cảm ơn cô. Hơn nữa tôi biết, tất cả đều là nhờ cô."Hắn nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, khiến cô đỏ mặt, cô lặng lẽ đứng lên, lúng túng nói: "Tuy rằng, tuy rằng tôi biết tôi rất đẹp, tôi cũng biết mình là ân nhân cứu mạng của anh, nhưng anh đừng lấy oán trả ơn nha."Túc Ninh nhướng mày.Chân Minh Châu: "Nếu anh nói thích tôi thì chính là lấy oán trả ơn."Túc Ninh ngẩn ra.Chân Minh Châu phồng má, nghiêm túc nói: "Nếu anh muốn cảm ơn tôi thì có thể đưa tôi thức ăn ngon hoặc tiền tôi đều vui vẻ nhận lấy. Nhưng đừng nói cái gì như mạng anh là của tôi, tôi gánh vác không nỗi đâu. Càng đừng nói thích tôi, giữa tôi với bất kỳ khách trọ nào cũng không có kết quả.Ánh mắt Túc Ninh hơi loé, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Chân Minh ChâuHắn hơi cúi đầu, sau đó liền ngẩng đầu, nói: "Tôi biết rồi."Chân Minh Châu: "Cái gì?"Cái gì mà "tôi biết rồi."Không phải anh nên giải thích là "Tôi không thích cô" sao?Chân Minh Châu chớp mắt, Túc Ninh bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không gây phiền phức cho cô."Chân Minh Châu: "... À."Cách tốt nhất để không cảm thấy xấu hổ và thay đổi đề tài nhạy cảm này là gì?Chân Minh Châu lập tức kết thúc đề tài khó xử này chuyển sang một đề tài khác cũng có liên quan đến Túc Ninh: "Nếu từ nhỏ anh đã được nhận nuôi, thì làm sao anh biết cha nuôi chính là kẻ thù của mình?"Túc Ninh: "Nếu đã làm việc gì thì sẽ luôn lưu lại dấu vết. Trong quá trình điều tra, tôi phát hiện tổ chức có cơ sở dữ liệu bí mật.""Tôi còn thuận tay dùng một mồi lửa thiêu sạch những dữ liệu mật đó."Chân Minh Châu: "Fuck."Túc Ninh mỉm cười: "Nếu tôi không thiêu hủy những thứ đó thì lúc này không chỉ có vài người đuổi giết tôi. Cũng nhờ mồi lửa đó mà rất nhiều thứ đều đã hóa thành tro tàn, nên tổ chức bị tổn thất không ít người."Chân Minh Châu: "Nghĩa là như thế nào?"Túc Ninh: "Để đảm bảo độ an toàn và đáng tin cậy, tổ chức áp dụng hình thức liên hệ theo cấp bậc, trong khi đó những tư liệu liên quan đến tất cả bọn họ đều được cất giữ ở tổng bộ. Bản thân họ chỉ biết đến cấp trên trực tiếp của mình thôi. Nói cách khác, người qua đường Giáp là một thủ lĩnh cấp thấp, thuộc hạ của hắn có thể là tiểu miêu, tiểu cẩu gì đó. Những tiểu miêu, tiểu cẩu đó dù cùng chung một thủ lĩnh và hoạt động cùng nhau nhưng lại không quen biết nhau. Bởi vì, mọi người chỉ nhận lệnh bài không nhận người, hơn nữa tất cả đều che mặt nên không ai biết được gương mặt thật của họ. Hiện tại, tôi đã thiêu hủy hết tư liệu của tổng bộ; nếu có người muốn thoát ly tổ chức, chỉ cần làm người qua đường Giáp biến mất, thì tiểu miêu, tiểu cẩu gì đó sẽ được tự do.""Những người cấp bậc cao hơn cũng vậy. Thật ra có mấy ai thích cuộc sống giết chóc như vậy đâu, hầu hết đều là bị bất đắc dĩ. Hiện tại có cơ hội thoát ly tổ chức, tự nhiên là sẽ..."Chân Minh Châu chợt hiểu ra, tuy rằng người lớn lên ở thế giới hiện đại như cô hoàn toàn không biết những điều này, nhưng cô vẫn hiểu được những gì Túc Ninh nói.Cô nói: "Không nghĩ đến thứ dùng để đảm bảo sự an toàn cho tổ chức, lại biến thành bùa đòi mạng."Túc Ninh: "Vì thế, lần chạy trốn này của tôi không tính là gian nan. Nếu không dù võ công tôi lợi hại đến đâu, thì khi bị nhiều người không ngừng đuổi giết như vậy cũng đã sớm mất mạng.""Vậy lần trước những người đuổi giết A Cửu..."Túc Ninh ý vị thâm trường, liếc mắt nhìn Chân Minh Châu một cái, nói: "Trên đời này, ngoại trừ những người trong hoàng thất, đại khái cũng chỉ có cô trực tiếp gọi Cửu hoàng tử là A Cửu."Chân Minh Châu: "Hắn vốn dĩ là A Cửu mà."Tuy cô biết tên kia là hoàng tử, nhưng cô không nhìn ra hắn có đặc điểm nào giống với hoàng tử cả.Tên đó không phải chỉ là một trạch nam mới 18 tuổi sao?"Theo lời anh nói thì tổ chức này rất lợi hại, nhưng vì sao A Cửu vẫn có thể chạy thoát? Võ công của hắn cũng không phải rất lợi hại nha."Túc Ninh: "Đó là vì, đuổi giết A Cửu chỉ là một nhóm nhỏ thuộc tổ chức. Khi tổ chức tiếp nhận một việc làm ăn sẽ phân công xuống dưới. Vì đảm bảo an toàn, các nhóm nhỏ sẽ không biết đến sự tồn tại của nhau. Tuy rằng, lúc trước nhóm người ám sát Cửu hoàng tử cũng khá lợi hại, nhưng đó lại không phải a miêu a cẩu mà là Cửu hoàng tử. Dù võ công hắn không cao, nhưng những người bên cạnh hắn đều không đơn giản. Nhờ nội ứng ngoại hợp mà tổ chức mới có thể ám sát được Cửu hoàng tử, nhưng không nghĩ đến hắn lại được cô cứu. Có lẽ, đây là ý trời."Chân Minh Châu: "Tôi cứu A Cửu chính là ý trời?"Túc Ninh gật đầu: "Mặc dù cô không phải thần tiên, nhưng nơi này có chút huyền bí. Trùng hợp cô có thể cứu được Cửu hoàng tử; theo tôi nghĩ lần ám sát này không chỉ không khiến bọn họ không bị tổn thất gì mà còn giúp nâng cao sĩ khí."Chân Minh Châu: "Vì sao chứ?"Không phải cô không thông minh, chỉ là thời đại khác biệt nha.Túc Ninh nghiêm túc, nói ra bốn chữ: "Vận mệnh trời định."Chân Minh Châu kinh ngạc chỉ chính mình, sau đó liền hiểu ra, nhỏ giọng nói: "Thì ra là như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận