Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 258:

Chương 258:
Chương 258:
Túc Ninh tiếp tục cuộc trò chuyện."Cô là người của chính phủ, có đúng không?"Chân Minh Châu nhướng mày: "Đến việc này anh cũng biết?"Túc Ninh gật đầu: "Tôi cũng phân tích qua nhiều phương diện khác nhau. Vu thần y chính là cấp trên của cô."Chân Minh Châu: "Thật ra anh rất thông minh."Túc Ninh cười nhạt: "Tôi chỉ chú ý một chút mà thôi."Chân Minh Châu: "Người khác cũng chú ý những không biết nhiều như vậy."Túc Ninh: "Đó là vì bọn họ không có nhiều cơ hội đến bên đó như tôi. Tôi đã nhập viện hai lần nên thông tin thu thập được cũng nhiều hơn. Những người khác chỉ ở tại chỗ này nên không có nhiều lợi thế như tôi."Hắn nghiêm túc nói: "Tôi biết đột nhiên tôi nói những lời này sẽ khiến bà chủ rất khó xử, nhưng hiện tại Vu thần y đang định đến đây. Hắn là cấp trên của cô, nên tôi hy vọng có thể nói chuyện với hai người, tự mình tranh thủ cơ hội."Chân Minh Châu im lặng, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Thật ra chuyện này không phải chuyện tôi có thể quyết định, thậm chí Vu Thanh Hàn cũng không thể."Túc Ninh: "Tôi chỉ muốn có một thân phận, tôi nguyện ý dùng kho báu của tổ chức để trao đổi."Chân Minh Châu: "Fuck?"Phi phi phi! Không thể chửi tục.Cô nói: "Thật ra hà cớ gì anh phải như vậy?"Túc Ninh: "Tôi muốn có cơ hội có thể ra ngoài một cách quang minh chính đại, tôi có thể không đi nhưng không thể đến cả một cơ hội cũng không có."Thật ra Chân Minh Châu có thể hiểu đôi chút về cảm giác lúc này của Túc Ninh.Cô nói: "Chẳng lẽ anh không sợ cảm giác xa lạ sao? Dù gì anh cũng không phải người lớn lên ở đây."Túc Ninh gật đầu: "Sợ!"Nhưng sau đó lại nói: "Tuy nhiên không sao cả, con người cần phải thích ứng. Hơn nữa tôi muốn nhìn thử thế giới của mấy trăm năm sau, hay thậm chí là... hơn một ngàn năm sau, tôi nói không sai chứ.Chân Minh Châu gật đầu thừa nhận."Đúng vậy, không ngờ đến cả chuyện này anh cũng biết."Túc Ninh mím môi cười, vẻ mặt có chút đắc ý: "Tôi cũng dựa vào phim hoạt hình để suy đoán."Chân Minh Châu: "Xem ra về sau tôi không thể để các người xem phim hoạt hình."Túc Ninh cười nhẹ.Chân Minh Châu: "Chuyện này tôi sẽ nói lại với Vu Thanh Hàn, nhưng là tôi không thể hứa trước với anh."Túc Ninh gật đầu: "Tôi biết.""Thật ra tôi muốn có một thân phận chính thức, cũng như muốn được ở lại nơi này cũng không có mục đích gì cả. Tôi không định sẽ làm gì, cũng không nghĩ sẽ đi đâu. Cô nói đúng, tôi chưa chắc có thể thích ứng với thế giới bên ngoài. Nhưng dù có thể thích ứng hay không tôi vẫn muốn có một thân phận."Chân Minh Châu: "Được, tôi đã hiểu yêu cầu của anh."Cô liếc nhìn Túc Ninh, nói: "Không nghĩ đến anh còn cất giấu kho báu, thật quá tâm cơ, anh ở chỗ của tôi ăn không uống không còn cất giấu kho báu."Túc Ninh: "Hiện tại vết thương của tôi chưa khỏi hẳn nên dù có nói nhiều cũng vô dụng. Chúng ta cũng không thể vận chuyển kho báu đến đây. Đợi đến khi vết thương lành hẳn tôi mới có thể hành động."Chân Minh Châu: "Kho báu của tổ chức sát thủ hẳn là không ít, đúng không?"Túc Ninh: "Rất nhiều."Chân Minh Châu: "Vậy anh dùng cả kho báu chỉ để đổi lấy một thân phận, sẽ không hối hận chứ?"Túc Ninh: "Vì sao lại phải hối hận?"Hắn nói thẳng: "Tôi biết phân biệt nặng nhẹ, với tôi mà nói thì thân phận càng quan trọng hơn tiền tài."Chân Minh Châu: "..."Ôi! Đúng là một người không yêu tiền."Có rất nhiều cách để kiếm tiền, nhưng để có được một thân phận chính thức thì rất khó."Chân Minh Châu: Tuy rằng người này không phải người đến từ thế giới hiện đại nhưng lại hiểu biết rất nhiều, không cần chỉ dạy cũng tự thông.Tất nhiên có một câu hắn nói không sai, đó là rất khó có được thân phận ở đất nước của bọn họ.Chân Minh Châu: "Nếu, chỉ là nếu thôi, nếu cấp trên không đồng ý lời đề nghị của anh thì sao?"Thật ra cô cảm thấy bọn họ sẽ đồng ý, bởi vì dù tính toán như thế nào thì cuộc trao đổi này cũng rất đáng giá.Tuy rằng Túc Ninh có hơi nguy hiểm, nhưng bọn họ hoàn toàn nắm được thân phận của hắn, có thể theo dõi hắn 24/24. Mặt khác, không cần nghĩ cũng biết kho báu của tổ chức sát thủ không hề ít. Không ai chê tiền nhiều cả, nếu có được số tiền đó, chưa kể đầu tư cho nghiên cứu khoa học mà còn có thể giúp đỡ rất nhiều người nghèo khổ, tóm lại là có thể làm được rất nhiều việc có ích.Nhưng cũng sẽ có khả năng tổ chức không đồng ý. Nên Chân Minh Châu vẫn muốn hỏi thử xem sao.Túc Ninh: "Nếu không đồng ý thì tôi sẽ tạm thời ăn vạ dưỡng thương ở đây, nếu vết thương khỏi hẳn tôi sẽ giao tiền thuốc men. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không giao ra kho báu của tổ chức, tôi tình nguyện để kho báu bị chôn vùi cả đời không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Sau đó tôi sẽ dựng một căn nhà gỗ trong rừng, cả đời canh giữ quán trọ Xuân Sơn."Thật ra, mặc kệ như thế nào thì sau khi vết thương của hắn khỏi hẳn sẽ giao kho báu cho Chân Minh Châu.Nhưng bây giờ hắn không thể nói ra.Hắn cần phải tỏ rõ thái độ của mình, cố gắng tranh thủ để bản thân có được thân phận chính thức.Chân Minh Châu: "..."Cô thật sự không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.Thật ra Túc Ninh có chút cố chấp, nhưng cũng không thể nói là hắn sai.Dù gì thì chính hắn biết được bí mật của nơi này, hắn cũng quyết tâm để kho báu bị chôn vùi suốt đời; những chuyện này người khác không quản được.Hơn nữa sao cô cảm thấy những lời Túc Ninh có chút kỳ quái.Cô gãi đầu, nói: "Anh không cần đặt tôi lên vị trí hàng đầu, nếu không có thể một ngày nào đó anh sẽ vỡ mộng."Hiện giờ Túc Ninh tiếp xúc với nhiều nguồn thông tin khác nhau, nên có thể hiểu được vỡ mộng là gì.Hắn nói: "Sẽ không đâu. Có một số đặc điểm mà cô cảm thấy nó là khuyết điểm, nhưng trong mắt tôi đó lại là những ưu điểm đáng yêu."Chân Minh Châu liếc hắn: "Miệng anh ngọt như vậy là muốn tôi nói tốt cho anh với cấp trên đúng không?"Túc Ninh: "..."Sau đó mỉm cười, nói: "Vậy có được không."Chân Minh Châu cười khanh khách: "Thế thì tôi sẽ nói nhiều lời tốt đẹp về anh, như vậy có thể nghe anh nói thêm mấy lời ngon ngọt."Túc Ninh mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận