Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 93: Trốn Học 1

Chương 93: Trốn Học 1
Chương 93: Trốn Học 1
Chân Minh Châu nói hưng phấn liền thật sự rất hưng phấn.Chỉ là sau hai ngày tập luyện cô liền quay về làm cá mặn.Người bạn này của Vu Thanh Hàn thật sự rất quỷ dị. Người lần này anh tìm đến dạy cô là một chị gái dáng người nhỏ xinh trông rất đáng yêu.Chân Minh Châu đang muốn mắng chửi Vu Thanh Hàn, thì chị gái nhỏ này đã biểu diễn một quyền khiến cô há hốc mồm. Trùng hợp là Triệu Xuân Mai cũng quen biết với chị gái nhỏ này, nghe nói cô ấy rất "trâu."Đã từng đạt giải nhất cuộc thi về võ thuật.Nghe nói những người thân thủ như Vu Thanh Hàn cũng không có tư cách tham gia giải đấu này.Chân Minh Châu cảm thấy cô ấy thật "tuyệt cú mèo."Dù sao Chân Minh Châu cũng đã thấy qua thân thủ của Vu Thanh Hàn; nói thật là có thể thu thập mười người như cô cũng không thành vấn đề.Nếu đến cả Vu Thanh Hàn cũng không có tư cách tham gia thi đấu, mà chị gái này lại có thể đạt được giải nhất thì có thể đoán được cô ấy siêu cấp lợi hại.Chân Minh Châu lập tức thích chị gái nhỏ này.Tuy rằng, chị gái nhỏ rất nghiêm khắc nhưng mỗi ngày Chân Minh Châu đều kiên trì đến Uỷ ban thôn học tập.Chỉ là thật sự... quá thống khổ.Toàn thân đều đau nhức.Nhưng không thể nào không học.Cô không chỉ yêu quý tính mệnh của mình mà còn yêu tiền nữa.Nếu trong vòng 5 năm cô không thể đánh bại được Vu Thanh Hàn, vậy chẳng khác nào phải mời anh ta ăn cơm cả đời sao?Không thể, tuyệt đối không thể!Tuy rằng Chân Minh Châu nhất thời xúc động mới cá cược, nhưng cô cảm thấy bản thân có thể nỗ lực. Cứ như vậy, cô vẫn tiếp tục chịu đựng, lấy hết mười phần dũng khí ra để tập luyện, mặc dù tay chân đều đau nhức những vẫn cố gắng kiên trì.Nếu không kiên trì thì làm sao có thể giữ được tiền?Không thể.Con người là như vậy, từ nghèo thành giàu dễ nhưng từ giàu lại nghèo thì rất khó thích ứng.Điều này không chỉ là do thói quen sử dụng tiền mà còn do thói quen sinh hoạt.Thời đại học, một mình cô có thể làm nhiều công việc bán thời gian cùng lúc; nhưng hiện tại cô chỉ muốn làm cá mặn, chỉ mới tập luyện hai ngày liền cảm thấy cả người muốn gãy ra. Tuy nhiên Minh Châu vẫn kiên trì tập luyện, suốt nửa tháng nay đều không nghỉ ngày nào.Đương nhiên, chăm chỉ học tập đúng là không phụ lòng người, phản ứng của Chân Minh Châu rõ ràng đã nhanh hơn so với trước kia.Mấy ngày nay, thời tiết trong xanh, nhưng Chân Minh Châu vẫn khá lo lắng về tình huống ở cổ đại, cũng không biết người kia như thế nào. Đây là lần đầu tiên cô không mở cửa cho người khác vào nên có chút để tâm.Không biết có phải ngày suy nghĩ đêm nằm mơ hay không, mà buổi tối đó Chân Minh Châu liền mơ thấy người nọ bị thương nằm thở thoi thóp.Chân Minh Châu bừng tỉnh, không ngừng thở dốc.Chợt ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa, Chân Minh Châu mở cửa sổ ra liền thấy đúng là trời đang mưa.Hoà với tiếng mưa là âm thanh của một trận đánh nhau.Nếu ở hiện đại sẽ không như vậy, vì thế cô lập tức mở camera giám sát. Quả nhiên ở cửa có người đang đánh nhau, sáu bảy người mặc áo đen cùng lao đến bao vây tấn công một người mặc áo đen khác. Chân Minh Châu liếc mắt một cái liền nhận ra người bị tấn công là người cô gặp hôm trước.Hắn một mình đánh với sáu bảy người thật không dễ dàng. Chỉ là có thể nhìn ra được hắn không hoàn toàn rơi vào thế yếu. Người này chém người không khác gì chém dưa hấu. Cô chép miệng nghiêm túc quan sát tình hình bên ngoài, cũng không biết bao lâu thì tiếng đánh nhau ngoài cửa dần dần biến mất.Nhóm bên kia người đông thế mạnh lại thất thế, từng người một ngã xuống đất. Còn người áo đen mà cô đã gặp lại lảo đảo quỳ một gối xuống, dùng kiếm cắm xuống đất để chống đỡ. Lúc này, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Sơn homestay.Ngày ấy, lần đầu tiên nhìn thấy quán trọ này, nó cũng xuất hiện một cách vô cùng quỷ dị, sau đó cũng biến mất một cách bất thường.Mấy ngày này, hắn luôn lẩn trốn trong rừng nhưng vẫn không nhìn thấy quán trọ này xuất hiện, vậy mà lúc này nó lại đột ngột hiện ra trước mắt hắn.Hắn gắt gao nhìn chằm chằm quán trọ Xuân Sơn, nếu ánh mắt hắn hữu dụng thì đúng là hiện tại quán trọ Xuân Sơn đã xuất hiện.Mưa ngày càng nặng hạt, hắn rốt cuộc cũng chống đỡ không được, cảm thấy cả người dần nặng nề như muốn hôn mê.Quán trọ này...Hắn không biết được quán trọ này là do kẻ nào giở trò quỷ, nhưng hắn hiểu được bản thân mình đã không thể kiên trì được nữa.Cả đời này của hắn chỉ là một trò đùa... một trò đùa lớn.Hắn muốn củng cố tinh thần, nhưng lại cảm thấy mình ngày càng không thể chống đỡ được nữa, ý chí cũng ngày một cạn kiệt, tinh thần tựa hồ như muốn tan rã.Rốt cuộc hắn vẫn phải chết sao?Hắn ngã xuống đất nhìn bầu trời đen nhánh, hôm nay trời nhiều mây lại có mưa nên đến cả một ánh sao cũng không có.Trong lúc hoảng loạn, hình như hắn nhìn thấy có ánh sáng xuất hiện, là người nào sao...Khi hắn hấp hối dường như nhìn thấy ánh sáng.Nội tâm Chân Minh Châu không ngừng giãy giụa, sau khi cân nhắc cô quyết định cứu người.Dù sao cô cũng lớn lên ở một thời đại tốt đẹp, đã từng được giảng dạy qua ngũ giảng tứ mỹ*; vì thế cô không thể thấy chết không cứu. Cô có thể chịu đựng đến giờ đã là việc không dễ dàng.*Ngũ giảng – năm chú ý, gồm: chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; tứ mỹ – bốn đẹp, gồm: tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.Tuy nhiên, Chân Minh Châu cũng không phải cứ như vậy mà đi ra ngoài. Cô thay một bộ đồ bảo hội, đẩy xe đẩy và cầm theo côn điện, đứng từ xa quan sát mới từ từ tiến lên.Cô không biết hắn có phải giả chết hay không, vì thế để đảm bảo an toàn vẫn là mang theo con điện.Chẳng qua, sau khi kiểm tra Chân Minh Châu xoay người liền nôn khan, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người chết a.Người này đấu với một đám người, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối phương, sau khi kiểm tra cô phát hiện tất cả đều đã chết. Ngay cả người này cũng chỉ còn lại hơi thở mong manh.Những người cổ đại này thật quá đáng.Đều đang làm bậy cả mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận