Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 255:

Chương 255:
Chương 255:
Lâm bà cảm thấy yên tâm hơn vài phần, nên cũng mở lòng giới thiệu nhà mình: "Nhà ta có bảy người, thuê ba gian phòng ở bên trái. Tướng công nhà ta làm người kể chuyện ở quán trà đầu đường, con trai thì làm bộ khoái ở nha môn, cháu trai lớn cũng làm việc chạy vặt ở quán trà; hai gian phòng bên phải là của Vương gia, nhà bọn họ có ba người, hai vợ chồng già và một người con trai. Người chồng là đầu bếp chính trong một tiệm cơm nhỏ ở phố tây, người con trai cũng là học đồ ở đó; hai gian phòng bên cạnh là một nhà năm người, bọn họ mua bán đồ ăn vặt..."Sau khi nghe Lâm bà giới thiệu, bọn họ biết được quả nhiên những người sống ở một nơi có hoàn cảnh tương đối tốt như thế này đều có công việc ổn định.Nếu so sánh thì Táo Hoa và Cẩu Đản là kém nhất.Nhưng thật ra điều này còn tùy thuộc vào cách chúng ta nhìn nhận. Tuy bọn họ hiện chỉ là tiểu học đồ nên số tiền kiếm được cũng ít nhất, nhưng hiện tại là hai tỷ đệ cùng kiếm tiền, hơn nữa cũng không cần nuôi sống gia đình, cơ bản chính là trạng thái một người ăn no cả nhà không đói bụng. Do đó thật ra cũng không kém người khác là bao.Hai tỷ đệ đã thống nhất không động đến số tiền dành dụm, mỗi tháng tiền công của bọn họ là 500 văn, trả tiền thuê nhà sẽ còn lại 200 văn, sau đó lại trích 180 văn ra mua một tháng lương thực, còn 20 văn thì để dành.Về điểm này, hai tỷ đệ đều có chung nhận thức.Táo Hoa oán hận nói: "Chỉ cần chúng ta ăn no thì sẽ nhanh cao lớn và cường tráng hơn, như vậy sẽ không sợ bị người khác ức hiếp."Giữa ăn mày với nhau cũng sẽ có sự cạnh tranh, hai tỷ đệ bọn họ thường xuyên ăn không đủ no, cũng không cao, cả người gầy yếu nên khó có thể tranh đoạt với những người khác. Hiện giờ có thể ăn no thì nhất định phải ăn để cơ thể mạnh khỏe hơn!Cẩu Đản cũng gật đầu tán thành: "Thế nào cũng mặc kệ sao, chỉ cần chúng ta được ăn no."Có lẽ là vì đã nếm trải tư bị đói khát nên bọn họ khá chấp nhất với việc ăn uống."Khi chúng ta tan làm cũng sẽ đi nhặt củi, đào rau dại.""Vậy chúng ta có nuôi thêm gà không?"Ba hộ gia đình trong đại tạp viện này đều nuôi gà, hầu như lúc bấy giờ không nhà nào là không nuôi gà. Để nuôi gà, mỗi gia đình đều dựng một cái hàng rào nhỏ bên dưới cửa số nhà họ, mỗi con gà đều được đánh ký hiệu. Dù sao trong viện này cũng không phải chỉ có một nhà nuôi gà, nếu bọn chúng chạy loạn rồi đẻ trứng ở bên ngoài thì biết làm sao."Nuôi, chúng ta sẽ nuôi hai con."Hai tỷ đệ nhanh chóng lên kế hoạch cho tương lai, nhưng lại không biết Trương Lực đã sắp xếp người theo dõi bọn họ. Thấy cuộc sống của hai tỷ đệ khá suôn sẻ nên cũng yên tâm hơn, liền không theo sát bọn họ nữa.Khi trở về liền thừa cơ hội thông báo tin này với Chân Minh Châu.Chân Minh Châu giơ ngón cái lên với Túc Ninh, cảm khái hắn đoán quả thật không sai.Gần đây vì không có khách trọ nên cuộc sống của Chân Minh Châu khá an tĩnh. Trước kia cả nhà Cốc Chi Tề thuê phòng ở đây một thời gian khá dài, lại có mấy đứa bé nên mỗi ngày đều khá náo nhiệt. Tuy hiện giờ homestay vẫn còn khách trọ nhưng Túc Ninh lại quá kiệm lời, Từ Nhất Ninh và Văn Khâm lại bận tâm đến việc nam nữ cách biệt nên ít khi tiếp xúc với Chân Minh Châu, đương nhiên hai người bọn họ cũng rất thích xem ti vi, ngoại trừ việc xem ti vi thì sẽ đùa nghịch với mấy khóm hoa trong sân.Trước kia Chân Minh Châu không trồng hoa, cô và ba Chân cùng sống với nhau, tính tình lão Chân thì khô khan còn Chân Minh Châu thì từ nhỏ đến chưa từng trồng hoa nên căn bản không có ý thức về việc này. Nhưng thời điểm Cốc Chi Tề ở đây có lẽ quá nhàn, nên hắn nói với cô là muốn trồng hoa, sau đó lập tức hành động.Chân Minh Châu không biết thổ nhưỡng ở đây thích hợp trồng hoa gì nên đã nhờ Trương Lực chuẩn bị hạt giống.Đương nhiên là cô cũng không chỉ nhận đồ của người khác. Bọn họ đều có qua có lại.Hiện giờ Cốc Chi Tề đi rồi thì có Văn Khâm, hắn khá am hiểu việc trồng hoa, mỗi ngày đều tỉ mỉ chăm sóc.Căn nhà quá yên tĩnh khiến Chân Minh Châu cảm thấy có chút không quen. Cuộc sống quá nhàm chán khiến Chân Minh Châu không ngừng mua sắm online, mỗi ngày đều mua không ít thứ, nhưng chủ yếu là mua hàng hoá dự trữ cho những tình huống đột ngột phát sinh.Không có việc gì làm khiến cô rãnh rỗi đến phát hoảng.Túc Ninh vẫn luôn quan sát Chân Minh Châu, thấy cô buồn chán liền nói: "Nếu bà chủ ở nhà cảm thấy nhàm chán thì có thể ra ngoài chơi cho khuây khỏa."Chân Minh Châu: "Đi đâu bây giờ?"Cô nâng mắt, nếu đến cổ đại thì cô sợ là mình bước qua cánh cửa kia sẽ không thể quay về được nữa.Thật ra cô có thể đi vào thành phố, nhưng ba người trong nhà thì phải làm thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận