Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 301:
Chương 301:
Quan Hân nhìn lướt qua hai người Từ Nhất Ninh và Văn Khâm, không nói lời nào.Nếu đã quyết định năm người cùng nhau ra ngoài thì cần làm thêm một số việc.Chân Minh Châu: "Vậy các người chờ tôi một chút."Đây là lần đầu tiên cô chính thức đi ra ngoài, ai bảo lần trước vừa ra cửa liền gặp phải sát thủ.Lúc này có nhiều người như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, cô không thể không đi.Dù gì cô cũng chưa từng đến cổ đại nha.Cô xách theo một cái rổ, nói: "Nói không chừng chúng ta còn có thể nhặt nấm."Túc Ninh: "Cô thật thông minh, để tôi cầm giúp cô.""Ngày mưa cũng có thể hái nấm sao? Vậy thì tốt quá, còn có chiếc rổ nào khác không? Hai người chúng tôi cũng có thể hái..." Văn Khâm hứng thú bừng bừng.Quan Hân thấy bọn họ hình như không phải đang nói đùa.Không phải như vậy đâu!Quan Hân hít sâu một hơi, nói: "Hiện tại trời đang mưa, nấm chỉ mọc sau mưa mà không phải trong lúc trời mưa."Ánh mắt của cô ấy vô cùng chân thành tha thiết, ý muốn nói: Mấy người không biết những kiến thức thường thức này sao?Chân Minh Châu: "A. Thì ra là như vậy."Tuy bọn họ ở trên núi, nhưng trẻ em ở hiện đại dù gia cảnh khó khăn cũng chưa từng thấy ai lên núi hái nấm cả.Li Sơn cũng không phải là một địa phương rất nghèo, ở nơi xa xôi thâm sơn cùng cốc. Tuy Lệ thành không phải một thành phố lớn sầm uất, nhưng cũng không phải là nơi quá nghèo khó. Hơn nữa, đã từng có người ăn phải mì sợi nấu với nấm dại mà bị trúng độc, nên người dân ở Li Sơn cũng không lên núi hái nấm nữa.Chân Minh Châu cảm thấy mất mát: "Vậy thì quên đi."Túc Ninh: "Cô cứ mang rổ theo đi, dù không thể hái nấm nhưng có lẽ còn có thứ khác. Đúng rồi, Quan tiểu thư, cô hái trái cây cũng cần đồ đựng có phải không?"Quan Hân: "Cho vào túi tiền là được."Nhưng cô ấy không muốn phá đám, bèn nói thêm một câu: "Nếu không thì mọi người cứ mang rổ theo, biết đâu sẽ có thu hoạch."Cứ như vậy mọi người cùng nhau ra cửa, Chân Minh Châu vừa bước ra khỏi homestay Xuân Sơn liền quay đầu nhìn lại thấy homestay vẫn còn đó; cô hít sâu một hơi, không biết có phải do tác động tâm lý hay không mà cô cảm thấy dường như không khí ở cổ đại tươi mát trong lành hơn.Cô nhớ năm ngoái lúc mình vừa xuyên qua, mỗi ngày khi tắm rửa đều có thể cọ ra một đống bùn đất.Sau một thời gian dài tình trạng này mới dần biến mất.Vừa đặt chân đến cổ đại liền cảm thấy một làn gió tươi mát ập vào mặt, Chân Minh Châu không biết những người khác có cảm giác này không, nhưng cô thì có, hơn nữa còn rất rõ ràng, vô cùng thoải mái.Cô nghĩ nếu bây giờ có dụng cụ đo lường thì nhất định có thể đo được chỉ số oxy trong không khí hiện tại rất cao, đến mức có thể làm nổ tung đồng hồ.Túc Ninh vẫn luôn chú ý đến Chân Minh Châu, nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh lập tức hỏi: "Sao vậy?"Chân Minh Châu: "Không có việc gì, chỉ là tôi cảm thấy rất thoải mái, không khí thật trong lành.""Không khí là cái gì?" Văn Khâm hỏi.Chân Minh Châu: "Chính là thứ mà hít thở."Nếu muốn cô giải thích tường tận và chuyên môn hơn thì không thể nha.Văn Khâm hít hít mũi, nói: "Nơi này đúng thật là rất thoải mái."Mọi người nhanh chóng đi đến nơi mà Túc Ninh đã đốn cây, đúng là cách homestay không xa lắm.Anh chỉ về một phía rồi nói: "Chính là cây này."Quan Hân lập tức đến gần hái từng quả nhỏ.Chân Minh Châu cảm khái: "Quả này... dù ở trong núi cũng không gây ngộ độc cho con người."Mọi người đều gật đầu.Vì sao lại khẳng định như vậy.Mặc dù mấy đứa nhỏ sống trong núi có chút tham ăn, nhưng mọi người cũng hiểu được có một số thứ không thể ăn. Những loại trái cây và nấm mọc dại trên núi về cơ bản càng sặc sỡ thì càng đáng ngờ. Điển hình là loại quả trước mắt này, từng quả nho nhỏ, kích thước cỡ bằng hạt gạo, bên trong màu vàng bên ngoài màu tím trông rất quỷ dị.Chân Minh Châu tò mò hỏi: "Quan Hân, nếu loại quả này có độc, chị hái nó như vậy thì có sao không? Có thể gây tổn thương bản thân hay không?"Quan Hân: "Loại quả này phải phơi khô rồi cho vào miệng ăn mới có thể phát huy tác dụng. Bình thường sẽ không gây ra vấn đề gì nghiêm trọng cả."Chân Minh Châu: "Ồ, ồ.""Nói chung, loại quả này nếu bình thường thì người lớn ăn vào chỉ bị tiêu chảy. Nhưng sau khi phơi khô thì độc tính rất mạnh, nếu muốn giết người thì chỉ cần trộn một với mứt hoa quả, căn bản không thể phát hiện ra."Mọi người đều chỉ biết câm nín.Bọn họ nhìn Quan Hân với ánh mắt hoang mang lo sợ.Quan Hân thấy bọn họ như vậy chỉ biết thở dài một tiếng, nói: "Các người không cần lo lắng."Từ Nhất Ninh: "... Hiện tại, nữ tử đều hung tàn như vậy sao?"Văn Khâm: "Thật là khó đoán."Nghe được những lời này, Quan Hân như có như không cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh tay hái hết những quả còn sót lại trên cây, ngay sau đó nói:"Loại quả này rất khó tìm. Bình thường vẫn có thể tìm được, nhưng chỉ được vài ba quả. Vậy mà ở nơi này lại có rất nhiều."Chân Minh Châu: "Có lẽ vì Mãnh Hổ Lĩnh không có người đến nên có nhiều loại quả này hơn những nơi khác."Quan Hân gật đầu, đồng ý cách nói của Chân Minh Châu."Trở về chúng ta chia nhau mỗi người một nửa. Nếu có tên cẩu nam nhân nào ức hiếp cô thì cô liền cho hắn ăn thứ này."Chân Minh Châu: "..."Nhưng rất nhanh cô đã không nhịn được mà bật cười, nhẹ giọng nói: "Được."Quả nhiên lời này đã khiến những người ở đây được mở mang tầm mắt.Túc Ninh nhướng mày, ngay sau đó cũng nở nụ cười.Từ Nhất Ninh và Văn Khâm: Cười không nổi.Hiện tại, nữ tử quá hung tàn, bọn hắn cảm thấy sợ hãi!Hai người yên lặng lui về phía sau một bước, cách xa các cô ấy một chút.Ngược lại Chân Minh Châu đến gần, hỏi: "Chị Quan Hân, chúng ta đi dạo xem chung quanh còn có loại quả này nữa hay không."Nhìn đi, lập tức thay đổi cách xưng hô - chị Quan Hân.Quan Hân: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận