Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 133: Đồ Thêu 3
Chương 133: Đồ Thêu 3
Cốc Chi Tề ngồi trong phòng nhìn ra nên ngoài cửa sổ, cảm khái: "Tuyết vẫn rơi không ngừng, cuộc sống có chút khó khăn."Vương thị: "Rồi sẽ tốt hơn."Có thể thấy phụ nữ đôi khi kiên cường hơn đàn ông, cô cũng lo lắng, nhưng vẫn đứng dậy nói: "Ta đi qua bàn bạc với bà chủ về chuyện đồ thêu."Cốc Chi Tề gật đầu: "Được."Một người đàn ông như hắn không tiện ra mặt, nên chỉ đành nói: "Nàng hỏi một chút về vấn đề tiền trọ, hơn nữa tuyết vẫn còn rơi nên đường đi khá khó khăn, hỏi xem chúng ta có thể ở lại đây mấy ngày."Tuy bọn họ cảm thấy nếu là quán trọ thì có thể muốn ở bao lâu cũng được, nhưng là tiền bạc của bọn họ không nhiều.Vì thế cần phải có kế hoạch cho tương lai.Vương thị: "Được."Chân Minh Châu không hiểu lắm về việc thêu thùa.Tuy rằng cô tự xưng cái gì đều biết một chút, nhưng việc thêu thùa thì không.Trong xã hội hiện đại, hẳn là có rất ít người biết về việc này.Mặc dù tay nghề thêu thùa của Vương thị rất tốt, nhưng Chân Minh Châu cũng không vội vàng bảo cô ấy thêu ngay thứ gì, ngược lại còn chủ động muốn may vài bộ Hán phục.Tuy nói là Hán phục, nhưng có phần khác với những hiểu biết của người hiện đại.Ở Túc triều, trang phục của nam giới giống thời nhà Minh hơn, tóc búi cao gọn gàng. Tay áo bó và thắt eo, không điểm xuyết những thứ dư thừa khác, điểm phong nhã duy nhất chính là mọi người đều thích mạng ngọc bội.Mà kiểu dáng trang phục của nữ giới khá đa dạng, không bị giới hạn ở bất kỳ một kiểu dáng nào; có kiểu dáng giống với thời Đường, cũng có kiểu dáng giống thời nhà Tống. Nhưng dù là kiểu dáng nào thì cũng rất đẹp.Nếu phụ nữ là người bình thường thì ăn mặc khá tuỳ ý.Ví dụ như Vương thị, vì để thuận tiện khi đi đường xa nên ăn mặc rất đơn giản, hơn nữa có thay đổi kiểu dáng một chút nhưng cũng không đáng chú ý lắm. Bởi vì thời đại này việc ăn mặc của nữ giới rất đa dạng.Không có quá nhiều yêu cầu với quần áo, càng không có cái gì là cần thiết hay không.Chân Minh Châu: "Vậy có thể may cho tôi mấy bộ sao?"Vương thị: "Có thể."Chân Minh Châu lập tức nói: "Vậy được."Cô vui sướng bật cười, nói: "Thật đúng là quá tuyệt vời."Cô có thể không mặc, nhưng không thể không có. Dù sao khách trọ của cô cũng là người cổ đại.Chân Minh Châu cùng Vương thị rất nhanh đã bàn bạc xong, Vương thị nhận được việc nên trong lòng cũng cảm thấy yên tâm.Thật ra bọn họ vẫn còn một chút bạc, nhưng sau này còn muốn tìm chỗ ở thì làm sao đủ dùng? Nên khi bàn bạc xong mọi chuyện, trong lòng lập tức nóng lên, cả người tràn đầy khí thế.Cuộc sống này luôn tràn đầy hi vọng."Như vậy rất tốt, dù chúng tôi không về quê cũng có thể sống qua ngày."Chân Minh Châu tò mò: "Các người về quê, là về quê chồng cô hay về quê cô?"Sau đó lại nói: "Nếu cô không muốn nói có thể không nói."Vương thị: "Thật ra hai chúng tôi đều là người phương nam, quê quán cũng đều ở Giang Nam. Cha chồng tôi là huyện lệnh, chẳng qua mẹ chồng tôi mất sớm, khi chồng tôi được bốn tuổi thì cha chồng đi thêm bước nữa, lại đó có thêm ba người em trai và hai cô em gái. Tục ngữ nói có mẹ kế liền có cha dượng, nên cuộc sống của chồng tôi không tốt lắm, khó khăn lắm mới có thể sống qua ngày. Cả gia tộc đều dựa vào cha chồng nên tự nhiên sẽ không quan tâm đến chồng tôi.""Cuộc sống của tôi thì tốt hơn, tôi là con vợ lẽ, lại là con gái, nên không có ai đem tôi đặt trong lòng. Thời điểm tôi muốn nghị thân, thì chồng tôi cũng muốn nghị thân. Nhà mẹ kế của chàng ấy cảm thấy tôi là con vợ lẽ không lên được mặt bàn nên liền chọn tôi. Mà nhà tôi cảm thấy tuy chàng ấy không có tương lai, nhưng dù sao cũng là con vợ cả, nói không chừng sau này còn có thể nhờ vả, hơn nữa cũng chỉ là kết thân với con vợ lẽ nên chấp nhận. Vì thế, chúng tôi liền thành thân. Sau đó, cha chồng tìm cho chồng tôi một chức vị sư gia ở phương bắc. Chúng tôi lên đường hơn ba tháng mới có thể đến đó."Theo lý thuyết, Vương thị không nên nói những việc này, nhưng nơi này lại không phải địa phương tầm thường, bà chủ lại không phải người xấu, nên Vương thị nhịn không được nói ra hết những chuyện trong lòng.Cũng không phải Vương thị nói nhảm, mà cô ấy cảm thấy nơi này rất "đặc biệt", đặc biệt đến mức cô ấy tin tưởng Chân Minh Châu căn bản không phải người bình thường.Vì thế, cô ấy vui vẻ nói ra hết những chuyện trong lòng."Cuộc sống của chúng tôi ở phương bắc cũng không tồi, tuy rằng thói quen sinh hoạt ở phương bắc khác với phương nam, nhưng cuộc sống cũng dần ổn định. Mặc dù chồng tôi không phải quan lớn, cũng không thể kiếm được nhiều bạc, nhưng cả nhà được hưởng bổng lộc, tôi ngẫu nhiên bán một ít đồ thêu nên cuộc sống khá tốt. Mười năm bình yên trôi qua.""Ai ngờ đâu, vào đầu xuân, lúc tôi đi đưa đồ thêu lại bị người theo dõi. Người đó là em vợ của Nhị hoàng tử, chị gái hắn gả cho Nhị hoàng tử làm thiếp, nghe nói là rất được sủng ái. Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên. Tên ác bá đó nhìn trúng tôi, cứ mãi dây dưa cùng tôi. Còn nói với quan trên bãi miễn chức vụ của chồng tôi, chúng tôi viết thư về nhà xin giúp đỡ nhưng mọi thứ cứ như đá chìm đáy biển.""Người này mưu kế ban đầu không thành lại tiếp tục nghĩ kế khác, hắn cho người bắt ba đứa bé bán đi. Cũng may chồng tôi ở nha môn thường giúp đỡ mọi người, nên quan hệ khá tốt. Một vài nha dịch không ngại đắc tội cường quyền đứng ra ngăn cản. Mà lúc này, tên ác bá kia không biết vì sao bị giết chết, mọi chứng cứ đều chỉ về chúng tôi, chồng tôi bị vu oan tội giết người. Cũng may huyện lệnh đã truyền tin cảnh báo trước nên chúng tôi mới có thể tránh thoát, không bị bắt lại. Sau đó chúng tôi vội vàng thu thập quần áo, một ít bạc và trang sức rời đi. Hiện tại, ngoài sáng có người truy nã chúng tôi, trong tối lại có người đuổi giết chúng tôi.""Một đường chạy trốn đến đây, chúng tôi tận lực không đi đường chính, không vào thành mà chỉ đi đường núi. Thật ra chúng tôi cũng không có nơi để đi, chỉ có thể về quê xin giúp đỡ, nhưng chúng tôi cũng biết việc trở về quê nói thì dễ nhưng làm thì khó. Hơn nữa, nếu thật sự có thể trở về, cũng không biết có nhận được sự giúp đỡ hay không. Nhưng nếu không trở về thì chúng tôi có thể làm thế nào. Vì thế chỉ có thể tiếp tục lên đường.""Nhưng khi đến đây, chúng tôi lại có suy nghĩ khác. Nơi này núi non hùng vĩ, sông nước hữu tình, địa linh nhân kiệt; có lẽ chúng tôi ở lại đây thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận