Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 272:

Chương 272:
Chương 272:
Vu Thanh Hàn đúng là miệng quạ đen.Quả nhiên, mấy vị giáo sư này đều là những người yêu hoa. Buổi tối, bên dưới ánh trăng cùng với ánh đèn trong viện, một nhóm giáo sư đều chụm đầu vào bụi hoa trong sân, nhìn Chân Minh Châu làm cơm cho bọn họ, sau đó rất cả đều lộ ra nụ cười "xấu xa".Sao lại thế nhỉ?Chân Minh Châu nhìn bọn họ mà cảm thấy mê mang, có chút căng thẳng mà nuốt nước bọt. Đang êm đẹp sao lại nhìn cô như vậy chứ? Chân Minh Châu không sợ bị nhìn, nhưng những ánh mắt này quá mức nóng bỏng, như đang muốn nói bọn họ "có ý đồ khác".Chân Minh Châu: "Khụ khụ, mọi người nhanh vào ăn cơm."Buổi tối hơn mười một giờ mới ăn cơm, xem như là ăn khuya.Túc Ninh có thể ở lại hay không, cũng không phải hôm nay có thể đưa ra quyết định, lần này bọn họ tiến hành đánh giá tâm lý toàn diện, sau đó mọi người phải chỉnh sửa tư liệu, nên hiện tại có thể nói là vấn đề Túc Ninh đã kết thúc.Mặc kệ kết quả như thế nào, là tốt hay xấu thì ngay lúc này cũng không thể biết được."Đồng chí Tiểu Chân." Một vị giáo sư đầu tóc hoa râm mỉm cười nhìn Chân Minh Châu, giọng nói như lang như sói.Chỉ là cách xưng hô này nghe rất quê mùa.Chân Minh Châu: "Có gì ngài cứ nói."Vị giáo sư già cười ha ha một tiếng, nói: "Tôi thấy ở chỗ cô có loài hoa quý."Tầm mắt của Chân Minh Châu chuyển từ vị giáo sư già sang khóm hoa trong sân, mỉm cười: "Thật ra hoa này không phải do tôi trồng, tôi không biết trồng hoa, hoa này là do khách trọ trước đây của tôi trồng."Vừa dứt lời, vị giáo sư này lập tức được nước lấn tới, nói: "Nếu cô không trồng hoa thì không bằng tặng cho tôi đi? Hoa này rất quý giá, nếu chúng chết đi thì sẽ rất đáng tiếc. Hiện tại loài hoa này rất hiếm."Nói như thế nào nhỉ.Tuy hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng hàng năm số lượng của một số loài động vật và thực vật đang giảm dần, không phải tuỳ tiện nói ra là có thể nuôi trồng được. Chính vì vậy có một số loài động thực vật quý hiếm cần phải được bảo tồn thật tốt.Vị giáo sư nhìn loài hoa quý hiếm kia được đặt một cách tuỳ tiện trong sân thì rất đau lòng.Nhưng nếu mạnh mẽ cướp đi thì ông làm không được, cũng không thể làm vậy, như vậy là trái với nhân phẩm của con người. Nhưng nếu thương lượng thì vẫn có thể?Ông mỉm cười: "Vậy nếu cô giao nó lại cho tôi thì như thế nào? Tôi mang về đảm bảo sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt.""Này lão Trần, sao da mặt ông lại dày đến thế? Là tôi phát hiện nó trước, sao ông lại đoạt mất? Nếu muốn nói về trồng hoa thì tôi càng thích hợp hơn ông. Dù gì vợ tôi cũng là chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực hoa cây cảnh.""Chỉ nói chúng ta thôi, ông nhắc đến vợ mình làm gì.""Hai người đang làm gì vậy, nghĩ tôi không tồn tại sao. Chẳng lẽ chỉ hai người có thể trồng hoa à? Tôi cũng có thể trồng đấy.""Hừ, mấy ông nói chuyện giống như tôi không biết trồng hoa vậy."Một lát sau, Chân Minh Châu vẫn chưa nói gì mà những người này đã bắt đầu tranh giành, không còn dáng vẻ nghiêm túc và cẩn trọng như lúc vừa mới đến đây. Lúc ấy bọn họ đều mang dáng vẻ của những vị học giả nghiêm túc, nội liễm.Hiện tại... không nên đề cập đến thì hơn.Mấy người này cứ tiếp tục tranh giành trước mặt Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "..." Hình như cô vẫn chưa đáp ứng thì phải.Cô nhìn mấy vị giáo sư lớn tuổi này, cảm thấy nghi ngờ nếu bọn họ tiếp tục tranh giành như vậy thì huyết áp sẽ không tăng lên đấy chứ?Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đang đứng bên cạnh cũng không ngăn cản.Chân Minh Châu sâu kín thở dài, thầm nghĩ: Vẫn phải để cô ra tay thôi, cô hoài nghi hai người này chính là cố ý.Cô nói: "Mọi người đừng tranh giành nữa ạ.""Nếu mọi người đều thích thì mỗi người đào một ít về trồng, nhưng cây có thể sống hay không thì tôi không dám chắc chắn."Ánh mắt của bọn họ sáng lên, vui vẻ nói: "Được được, việc này cô cứ yên tâm, không có vấn đề gì cả."Dứt lời bọn họ đều không nhìn Chân Minh Châu thêm lần nào nữa, dường như muốn dính vào bụi hoa.Ngược lại, Thẩm Nham lên tiếng khuyên mọi người vào nhà ăn khuya.Lẽ ra buổi trưa ngày mai bọn họ sẽ lên máy bay, nhưng vì để cẩn thận mang hoa đi, họ đã đổi sang chuyến bay chiều.Chân Minh Châu: Được rồi, mọi người vui vẻ thì tốt.Và tất nhiên mấy vị giáo sư đều rất vui vẻ, họ không ngờ Chân Minh Châu lại dễ nói chuyện như vậy.Còn nghĩ rằng cô giống với lão Thẩm, đều là tiếu diện hổ.*Tiếu diện hổ: Hổ mặt cười, ý nói người ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng thì đang tính toán người khác.Không nghĩ đến quả thật là một người thành thật."Loại hoa lan này rất hiếm, nếu nuôi trồng trong tình huống bình thường cũng vô cùng phiền toái. Hiếm khi tôi thấy được ai nuôi trồng được tốt như vậy." Một vị giáo sư nói.Bọn họ đến đây để tiến hành đánh giá tâm lý của Túc Ninh, nhưng thật ra lại không biết rõ tình huống cụ thể của homestay Xuân Sơn. Dù gì những chuyện như thế này thì không phải ai cũng đều biết. Tuy bọn họ đều là những lão đồng chí tư tưởng kiên định, nhưng mỗi bộ phận đều có quy tắc làm việc riêng. Bọn họ chỉ biết có một người hình như là xuyên không đến hiện đại, bây giờ đang tạm thời ở lại nơi này, còn nhiều hơn thì bọn họ không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận