Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 83: Trao Đổi Và Rời Đi 5

Chương 83: Trao Đổi Và Rời Đi 5
Chương 83: Trao Đổi Và Rời Đi 5
Gần tối, Trương Vũ sắp xếp người đưa lương thực đến, chất đầy hai bên phòng giám sát và cả trong sân, còn dùng giấy dầu che lại để đề phòng trời mưa.Trương Vũ lấy ra một quyển sổ nhỏ bảo Chân Minh Châu ký tên.Sau khi ký tên, Chân Minh Châu lại nói: "Chờ bọn họ đến lấy hàng, tôi sẽ đến chỗ các anh kết toán."Mấy lần mua hàng đều là Ủy ban thôn bỏ tiền ra, nhưng Chân Minh Châu không nghĩ sẽ nợ số tiền này.Trương Vũ gật đầu, nhưng vẫn hỏi lại: "Sau đó thì sao."Chân Minh Châu khó hiểu: "Ý anh là sao?"Cô nhìn Trương Vũ, Trương Vũ do dự một chút mới lên tiếng: "Nếu vấn đề tài chính của cô không ổn thì đừng gấp."Chân Minh Châu: Trong mắt mọi người tôi nghèo lắm sao.Cô nâng cằm lên, nói: "Tôi có tiền."Trương Vũ: "Ồ." một tiếng, nghe qua cảm thấy rất qua loa.Chân Minh Châu: "Yên tâm đi, tôi thật sự có tiền."Trương Vũ: "Ừ."Nói chuyện với người ít nói chỉ khiến đối phương cảm thấy mệt mỏi. Chân Minh Châu cũng chẳng giải thích gì thêm.Bỗng tiếng sấm vang lên, Chân Minh Châu vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vừa nói: "Hình như trời sắp mưa."Trương Vũ lập tức đáp lại: "Tôi đi trước đây."Anh ta không ở lại lâu, chỉ kiểm kê sơ qua liền nhanh chóng rời đi.Mấy ngày trước, thời tiết vẫn rất đẹp, nhưng hôm nay trời lại đầy mây. Có lẽ ông trời cũng muốn giúp Lý gia. Chân Minh Châu cẩn thận kiểm tra lại giấy dầu chống thấm, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm đi vào nhà.Lần này cô chuẩn bị không ít thứ, nhưng đúng là không thể so sánh với giá trị của san hô đỏ.Nhưng đó là vì giá tiền mà Chân Minh Châu dùng để đổi lấy san hô đỏ khác với Lý gia.Nếu Chân Minh Châu là người Túc triều thì nên hiểu một vấn đề: Dù Lý gia có thể thuận lợi bán san hô đỏ, không bị người khác chiếm đoạt hay ép giá, không gặp chuyện xấu; thì cũng không thể bán được giá cao, cũng sẽ không nhận được nhiều thứ như Chân Minh Châu đã chuẩn bị.Vì nơi này chỉ là một địa phương hẻo lánh, thậm chí còn không được như một trấn nhỏ.Hơn nữa, giá cả lương thực ở Túc triều hiện tại không thấp. Vì thế, những thứ Chân Minh Châu chuẩn bị cho Lý gia đã thật sự rất tốt.Nhưng do Chân Minh Châu là người hiện đại, nên nếu nhìn nhận từ góc độ của cô thì cô cảm thấy mình đã chiếm tiện nghi của người khác.Nhưng thật ra Lý gia lại cảm thấy bọn họ mới là người được hời.Mọi người đều cảm thấy mình quá may mắn.Một đêm sấm rền, rạng sáng hôm sau trời liền đổ mưa. Mưa không nhỏ nhưng cũng không thể cản trở việc mấy người Lý gia đi đến chỗ Chân Minh Châu, mấy người đàn ông trong nhà đều xuất phát còn đẩy theo ba chiếc xe đẩy.Lần này, người phụ nữ duy nhất trong đoàn người vẫn là Lý Quế Hoa.Mọi người đều cảm thấy Lý Quế Hoa mới là người có duyên với tiên nữ.Ngoài ra, lần này Vương Đại Lang - chồng của Lý Quế Hoa cũng đi theo, vừa khẩn trương lại cảm động.Đoàn người mặc áo tơi dầm mưa đi vào rừng, không biết có phải do may mắn hay không, dù bọn họ có thể nghe được hổ gầm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy lão hổ. Đương nhiên, họ cũng không muốn thấy.Nhưng quan trọng là cần có một con đường an toàn để đi đến homestay. Chỉ là ngày mưa đường đi ở Mãnh Hổ Lĩnh rất gập ghềnh, cũng chính vì thế mà địa phương này đáng sợ không chỉ vì lão hổ mà còn vì đường đi khó khăn.Bọn họ đi từng bước một, khi vào sâu trong Mãnh Hổ Lĩnh, nhìn từ xa liền thấy một tòa nhà.Mọi người nhanh chân chạy đến đó.Tiếng đập cửa vang lên, trời mưa khiến âm thanh này trở nên mơ hồ, nhưng từ sớm Chân Minh Châu đã chú ý bên ngoài, chờ bọn họ đến. Vì thế ngay khi họ vừa đến đây cô đã phát hiện ra.Chân Minh Châu khoác áo mưa ra mở cửa, Lý Quế Hoa dẫn đầu, cung kính gọi: "Tiên nữ nương nương..."Cách gọi này thật kỳ quái a.Chân Minh Châu: "Gọi tôi bà chủ là được."Lý Quế Hoa: "Bà chủ, những người này đều là người nhà của tôi."Chân Minh Châu: "Mọi người vào nhà đi."Dù không phải trời mưa to tầm tã, nhưng cô cũng không để những người này đứng bên ngoài được. Chỉ là khi đi vào sân bọn họ liền chấn kinh."Này..."Chân Minh Châu: "Những thứ này đều chuẩn bị cho mọi người, trong nhà vẫn còn rất nhiều."Cô nói thêm: "Sợ là hôm nay vận chuyển một chuyến sẽ không xong được."Ngay khi cô vừa dứt lời, bọn họ liền muốn nhanh chóng làm việc: "Nếu không bây giờ liền bắt đầu đi."Chân Minh Châu: "???"Lý lão đầu tràn đầy sức lực, ông nói: "Chúng tôi là nông dân nên thời tiết kém như thế nào đều đã gặp qua. Bắt đầu sớm một chút chắc đến tối cũng xong."Chân Minh Châu: "Nhưng trời đang mưa, những thứ này dù sao cũng là lương thực."Lời này vừa nói ra thì bọn họ cũng đã nghĩ tới, liền cảm thấy phiền muộn.Chân Minh Châu đại khái có thể hiểu được tâm tình của bọn họ, cô nói: "Nếu không bây giờ mọi người tạm thời đừng vận chuyển lương thực cùng hạt giống, trước hết hãy vận chuyển vải bố và tơ lụa tôi đã chuẩn bị đi.""A?" Cả Lý gia kinh ngạc, ngây người nhìn Chân Minh Châu.Thật ra lần trước bọn họ chủ yếu nói chuyện với Vu Thanh Hàn, Chân Minh Châu chỉ lộ mặt một lần mà thôi. Nhưng lần này tự cô ra mặt nên mấy người Lý gia vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.Hơn nữa, tiên nữ lại là cô nương, còn bọn họ đều là những hán tử thô tục nên cũng không biết nên giao tiếp như thế nào. Vì thế bọn họ mới nghĩ nói ít làm nhiều, còn không bằng bắt tay vào vận chuyển hàng hoá. Có điều bọn họ không nghĩ tiên nữ sẽ nói ra những lời này."Này..."Lý lão đầu lập tức lên tiếng: "Tiên nữ, chúng tôi không thể lấy thêm những thứ này, đã quá nhiều rồi."Bọn họ đã yêu cầu rất nhiều lương thực, làm người không thể có lòng tham không đáy.Chân Minh Châu: "Nếu tôi đã chuẩn bị tức là thứ mọi người nên có được, không hề có chuyện chiếm tiện nghi, hoàn toàn là trao đổi công bằng. Tôi nghĩ nếu đưa cho mọi người những thứ khác chỉ sợ không dễ dùng, nhưng vải vóc thì khác. Mọi người có thể bảo quản vài chục năm cũng không thành vấn đề.""Tơ lụa tuy không bền bằng vải bố nhưng nếu giữ gìn tốt vẫn có thể lưu trữ được một thời gian. Tôi biết nhà mọi người sẽ không mặc tơ lụa nhưng vẫn có thể bán lấy tiền. Nếu trong nhà thiếu hụt có thể mang một vài thứ ra đổi lấy tiền. Những thứ như vải dệt dù chất lượng tốt đến đâu cũng không quá thu hút sự chú ý của người khác, cũng không quá khó khi giải thích về nguồn gốc của nó. Chỉ cần mọi người không bán quá nhiều cùng một lúc, mỗi lần bán một ít vẫn có thể đổi được tiền. Cái này an toàn hơn nhiều so với việc mọi người bán những món đồ quý giá."Lý gia nghe xong những lời này liền cảm động đến vành mắt phiếm hồng.Không thể không nói tiên nữ là suy nghĩ cho bọn họ. Xác thật những gia đình bình thường như bọn họ thì dù chỉ đột nhiên lấy ra một thỏi vàng, người khác không những không tin mà còn nghi ngờ nguồn gốc của số vàng này.Nhưng nếu là những thứ như vải vóc thì dễ dàng hơn."Vải bố tuy không đáng giá bằng tơ lụa, nhưng cũng có thể bán lấy tiền, hơn nữa càng không thu hút sự chú ý của người khác.""Tạ ơn tiên nữ!"Chân Minh Châu: "Bên này còn có một ít bông."Ngừng một chút, cô lại nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: "Tôi còn chuẩn bị cho mọi người mấy thùng muối và đường."Lý gia ngây người!Lý lão đầu run rẩy mở miệng: "Muối... Muối sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là tôi không chuẩn bị thứ này quá nhiều, nhưng nếu mọi người sử dụng tiết kiệm hẳn sẽ dùng được rất lâu."Những thứ này đối với người giàu có thì có thể tuỳ ý dùng tiền để mua. Nhưng đối với gia đình nông dân như bọn họ lại là tin vui rất lớn.Mấy người Lý gia liếc nhìn nhau, nhất quỳ xuống, nghiêm túc: "Tạ ơn tiên tử, ơn đức này Lý gia chúng tôi suốt đời khó quên."Lý lão đầu nói thêm: "Lần này trở về chúng tôi sẽ lập bia trường sinh, ngày đêm thờ phụng tiên nữ."Khóe miệng Chân Minh Châu run rẩy: "Như vậy thì không cần!"Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của bọn họ, Chân Minh Châu cố gắng khuyên giải: "Mọi người ngàn vạn lần đừng làm như vậy!"Má ơi, cô không cần người khác cung phụng! Áp lực rất lớn a.Chân Minh Châu: "Không được! Nhất định không được! Tôi cũng không giúp gì nhiều cả."Mấy người Lý gia cảm thấy tiên tử đây là khiêm tốn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận