Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 110: Doraemon Minh Châu 5

Chương 110: Doraemon Minh Châu 5
Chương 110: Doraemon Minh Châu 5
Lúc này, tại văn phòng công ty.Lâm Nghiên đang bận rộn công việc liền nhìn thấy đồng nghiệp Tiểu Trần ngồi bàn bên cạnh thần bí đến gần, nói: "Dưới lầu có hàng chuyển phát nhanh của cô, là hàng tươi sống."Lâm Nghiên: "À, là bạn thân tôi gửi đến""Là cô gái rất đẹp hôm nọ sao?"Lâm Nghiên: "Tránh sang một bên."Lâm Nghiên đi thẳng xuống lầu... để lại một trận sôi trào.Không bao lâu, giám đốc bộ phận Lâm Nghiên đang làm việc đang không khác gì một con đỉa bám lấy Lâm Nghiên, miệng không ngừng năn nỉ: "5000 tệ, 5000 tệ. Cô đem tôm hùm này nhường lại cho tôi đi! Tiểu Lâm à, một mình cô cũng ăn không hết mà. Lâm Nghiên, Lâm Nghiên xinh đẹp...""Nghiên tỷ, tôi không cần tôm hùm, cô chỉ cần cho tôi một ít ốc biển để nếm thử là được.""Nghiên tỷ, cô thật sự sinh ra và lớn lên trong gia đình bình thường sao? Không phải là phú nhị đại giấu mình trong quần chúng dân nhân đi?"Lâm Nghiên trợn trắng mắt: "Tránh ra, đang nói bậy cái gì đó.""Vậy sao cô lại có một cô bạn thân có tiền đến vậy chứ?"Đây là thắc mắc tận sâu trong lòng của mọi người ở đây.Lâm Nghiên - một cô gái chỉ mặc áo thun 20 tệ, mang dép lê 8 tệ một đôi đi làm, sao có thể có được cô bạn thân giàu như vậy?Mà Lâm Nghiên cũng đang hồi họp, khi kết nối được với điện thoại của Chân Minh Châu liền lo lắng hỏi: "Nhóc Minh Châu, cậu thật sự không có việc gì chứ? Lần trước thì gửi tặng tớ một chiếc vòng tay bằng vàng, hôm nay lại gửi đến tôm hùm to như vậy. Thật sự cậu vẫn ổn chứ?"Chân Minh Châu biết Lâm Nghiên thật sự lo lắng cho cô.Trên đời này có một số bạn bè là như vậy. Mặc dù mỗi người một nơi nhưng vẫn quan tâm lẫn nhau và muốn người kia có cuộc sống thật tốt.Chỉ là có một số chuyện Chân Minh Châu không thể nói.Cô chỉ đành nói những lời nói dối thiện ý.Chân Minh Châu: "Cậu còn không biết tớ sao?"Lâm Nghiên: "Như thế nào?"Chân Minh Châu: "Vận khí của tớ luôn rất tốt. Gần đây tớ thành công bán được một món đồ cổ."Lâm Nghiên: "Cái gì?"Chân Minh Châu: "Tớ bán được tám con số."Lâm Nghiên: "Trời ạ!" Cô ấy thét chói tai.Mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô ấy. Lâm Nghiên lảo đảo đứng lên, hết ngã nhào trên ghế lại đụng phải người nào đó, vội vàng chạy đến phòng trà nước nói chuyện với Chân Minh Châu."Cậu, cậu, cậu nói thật chứ."Chân Minh Châu: "Vậy cậu có muốn xem sổ tiết kiệm ngân hàng của tớ không?"Lâm Nghiên: "Cái đó thì không cần."Đối với vận khí của Chân Minh Châu, Lâm Nghiên vô cùng cảm khái.Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy người nào có vận khí tốt hơn Chân Minh Châu.Điều này không hề khoa trương, vận khí của Chân Minh Châu được thể hiện ở các mặt. Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc dựa theo ngày sinh của một nhà ba người mua vé số mà cũng có thể trúng được 500 vạn, thì đây là vận may của người bình thường sao?Lâm Nghiên cảm khái tự đáy lòng: "Xem ra cậu học chuyên ngành đó đúng là vận mệnh, đều đã được định sẵn."Chân Minh Châu cười, nói: "Vì thế cậu cứ thoải ăn uống, không cần vì tớ mà nhọc lòng. Nhưng cậu đó, dì Lâm rất lo lắng cho cậu, đừng có tăng ca quá mức. Sao nào? Đừng nói cậu định dùng sinh mệnh đổi lấy tiền, không đến mức đó chứ?"Lâm Nghiên cười: "Cũng không phải chỉ vì tiền, tớ cũng muốn thể hiện giá trị bản thân mình. Hơn nữa, tớ cũng có cảm giác thành tựu."Tính cách của Chân Minh Châu và Lâm Nghiên không quá giống nhau.Vì thế, cô cũng không ép buộc Lâm Nghiên, chỉ nói: "Được rồi, nhưng cậu cũng đừng quá sức. Không phải cậu còn có tớ sao, có gì chị đây sẽ che chở cậu."Lâm Nghiên bật cười: "Không biết ai là chị a."Hai người đơn giản nói thêm vài câu mới cúp máy.Chân Minh Châu cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, cô cũng lấy cớ như vậy mà nói với ba Chân. Trùng hợp là cả người này đều không hề nghi ngờ gì cả.Chính vì bình thường cô rất may mắn nên hai người lập tức tin tưởng những gì cô nói.Chân Minh Châu buông tay, cầm lên một con cua to.Có lẽ người duy nhất cô không cần phải nói dối đó chính là Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn ôm thùng hàng chuyển phát nhanh đi về phòng, định trưa nay sẽ ăn một bữa tiệc hải sản thật lớn. Không thể không nói, Chân Minh Châu đúng thật là người tốt."Lão Vu, cậu mua hải sản à?"Vu Thanh Hàn: "Không phải, bạn tôi gửi đến.""Cậu cũng bạn bè sao!"Vu Thanh Hàn: "... Cậu nói lời này là có ý gì?""Tôi chỉ đùa thôi."Người này đang thăm dò thì nhìn thấy ba chữ "Chân Minh Châu" to đùng được viết trên bưu kiện, tròng mắt hắn suýt nữa rớt ra ngoài, ngón tay chỉ lên đó: "Xem này, chính là Chân Minh Châu! Lần trước cậu còn gạt tôi là không có quan hệ gì với cô ấy, nếu không có quan hệ sao cô ấy lại gửi đồ cho cậu? Đồ lừa đảo, cậu dám lừa sinh viên của tôi!"Vu Thanh Hàn: "Tôi thật sự còn oan hơn Đậu Nga, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.""Tôi là giáo viên của cô ấy, sao lại không nhận được gì? Làm thế nào cậu lừa gạt được con nhà người ta. Cậu thử nói xem nhân phẩm cậu như thế nào?"Vu Thanh Hàn: "Nhân phẩm của tôi khá tốt.""Đánh rắm! Đúng là gạt người."Vu Thanh Hàn: "Dù sao cậu cũng là một ông chú gần 40 tuổi rồi, có thể trầm ổn một chút hay không? Làm như tôi là một kẻ bạc tình không bằng.""Mặc kệ cậu có phải kẻ bạc tình không, tôi muốn ăn hải sản."Ha, bây giờ đã lộ ra bộ mặt thật rồi.Thì ra là vì cái ăn."Đây vốn dĩ là của sinh viên tôi gửi, cậu lại lừa gạt cô ấy, chẳng lẽ tôi không thể ăn ké một chút? Xem như là bù đắp những tổn thương tâm hồn của tôi."Vu Thanh Hàn: "Xin hỏi, chuyện này có quan hệ gì với cậu hệ sao?"Người nọ nghiêm túc: "Có! Đó là sinh viên của tôi."Người này đánh giá Vu Thanh Hàn, chân thành nói: "Cậu xem cậu cũng chẳng phải người tốt, mấy cô gái nhỏ bây giờ chỉ nhìn vẻ bề ngoài nên rất dễ bị lừa. Tôi nhất định phải tìm được thông tin của cô ấy, sau đó liên hệ với đứa nhỏ này bảo cô ấy cách xa cậu một chút. Nếu không cho tôi ăn tôi liền làm như vậy.""Cậu tránh ra cho tôi.""Không đi..."Bọn họ bắt đầu kẻ đến người lui, cãi nhau chí choé không khác gì học sinh tiểu học.Hai người này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc chỉ số IQ không có quan hệ gì với chỉ số EQ.Những người nhận được hải sản của Chân Minh Châu đều gây ra một trận náo nhiệt.Nhưng khi được ăn thì họ cảm thấy da mặt dày cũng rất đáng giá.Hải sản này tươi ngon đến nỗi muốn nuốt cả đầu lưỡi.Siêu cấp ngon.Nhưng bọn họ cũng không biết đây chỉ là mới bắt đầu. Không lâu sau việc nhận được những thùng hàng chuyển phát nhanh như thế này đều trở thành chuyện thường ngày.Đồng thời, Chân Minh Châu cũng được mọi người đặt biệt danh: Doraemon - Minh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận