Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 328:

Chương 328:
Chương 328:
Em gái giỏ tre cẩn thận nhìn Chân Minh Châu, xoa xoa tay: "Em, em chỉ muốn tránh mưa trong chốc lát."Chân Minh Châu nhìn cô ấy, nói: "Vậy em vào nhà đi."Em gái giỏ tre sửng sốt, kinh ngạc a lên một tiếng, ngơ ngác nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu nhướng mày: "Nhanh vào nhà tránh mưa."Em gái giỏ tre lập tức căng thẳng, hoài nghi nhìn Chân Minh Châu, phảng phất như muốn nhìn xem cô có tâm tư xấu hay không.Chân Minh Châu chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của cô gái nhỏ này, mỉm cười nói: "Chị đây là có lòng tốt, nếu em không muốn vào nhà mà đứng ở cổng tránh mưa cũng không liên quan đến chị. Nhưng chị nói thật, em nhìn xem dáng vẻ của em đi, muốn tiền cũng không có muốn sắc lại càng không, chị có thể lấy cái gì của em đây?"Không phải cô muốn nói mấy lời khó nghe, chỉ là cô cảm thấy đôi khi những lời nói khó nghe lại có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh gọn.Em gái giỏ tre nghe vậy thì im bặt, Chân Minh Châu nhướng mày nói: "Nếu em không vào thì thôi vậy, chị...""Cảm, cảm ơn chị."Cuối cùng em gái giỏ tre cũng đi theo Chân Minh Châu vào nhà. Chủ nhân ngôi nhà này nói rất đúng, dù gì thì mình cũng chẳng có gì đáng giá cả.Em gái giỏ tre nghiêm túc khom lưng: "Cảm ơn chị đã cho em vào nhà tránh mưa."Chân Minh Châu đánh giá lại cô gái nhỏ trước mặt, cô ấy mang một đôi giày rơm, ngón chân lộ ra ngoài hình như hơi sưng đỏ.Chân Minh Châu nhìn xuống, hỏi: "Chân của em bị làm sao vậy?"Em gái giỏ tre nhìn theo tầm mắt cô, nói: "Em lên núi hái thuốc bị trượt chân, nhưng đã xử lý vết thương rồi, không sao cả."Chân Minh Châu thấy cô bé chật vật như vậy bèn dẫn người vào phòng khách."Em ngồi xuống đi. Ở đây tránh mưa, đợi đến khi nào mưa tạnh rồi lại đi."Thấy đã gần trưa, Chân Minh Châu bèn nói: "Em chưa ăn cơm đúng không? À đúng rồi, phải xưng hô với em như thế nào?"Cô bé nhỏ giọng đáp: "Em tên là Linh Chi."Chân Minh Châu: "Chị họ Chân, là chủ nơi này, em có thể gọi chị là bà chủ Chân.""Vâng."Cô gái nhỏ tò mò quan sát xung quanh, ngay sau đó nghĩ đến bản thân mình không có tiền liền nhỏ giọng nói: "Em, em không có tiền để ở trọ."Chân Minh Châu: "Chị biết, chỉ để em ở lại tránh mưa mà thôi, không cần suy nghĩ quá nhiều."Linh Chi yên lặng đánh giá Chân Minh Châu, còn Chân Minh Châu đã đi vào nhà nói với Túc Ninh: "Đánh cược thua thì phải chịu phạt, anh nấu cơm nhé."Túc Ninh bật cười, nói: "Được. Cô muốn ăn món gì?"Khả năng nấu nướng của Túc Ninh chỉ ở mức trung bình nhưng người này lại rất hiếu học. Trước đây thì theo học với Chân Minh Châu, về sau thì xem một vài video trên mạng nên tiến bộ rất nhanh. Chính vì vậy đã khiến Chân Minh Châu vô cùng cảm khái, quả nhiên có một số người sinh ra đã có thiên phú.Làm gì cũng đều có thiên phú.Cô nói: "Đơn giản một chút là được, làm món cơm chiên trứng có được không?"Túc Ninh: "Được."Chân Minh Châu nhìn thoáng qua cô gái nhỏ gầy gò, nói: "Anh làm nhiều một chút."Túc Ninh gật đầu, anh nhìn Chân Minh Châu rồi lại nhìn cô gái nhỏ, nói: "Cô ở bên này có việc gì thì gọi tôi."Chân Minh Châu nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ, Túc Ninh cảm thấy trái tim mình dường như tan chảy vì nụ cười của cô.Ánh mắt anh nhìn cô sâu thêm vài phần, ngay sau đó nói: "Vậy tôi đi trước."Chân Minh Châu gật đầu.Thời điểm Chân Minh Châu đang nói chuyện với Túc Ninh, Linh Chi đang mang trên lưng chiếc giỏ tre vẫn vẫn đang nhìn trái nhìn phải. Cô gái nhỏ mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn những thứ kỳ lạ xung quanh, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy góc áo. Tuy bản thân ít học nhưng cô bé vẫn biết được nơi này vô cùng tốt.Chắc những gia đình giàu có trong thành cũng giống thế này.Chân Minh Châu: "Em ngồi đi."Linh Chi nhìn Chân Minh Châu, ngượng ngùng nói: "Không cần đâu, quần áo em đều bị ướt sẽ làm bẩn ghế."Những chiếc ghế ở nơi này không giống với nơi khác nên cô bé không dám tuỳ tiện động vào.Chân Minh Châu cười, nói: "Nếu là ghế thì đương nhiên là để ngồi, em đừng suy nghĩ quá nhiều, không quan trọng bẩn hay không bẩn, cứ ngồi xuống đi. Em mặc quần áo ướt như vậy có lạnh hay không, để chị lấy cho em một cái áo khoác nhé?"Linh Chi nhanh chóng lắc đầu, nói: "Không cần đâu. Hắt xì!"Chân Minh Châu không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nói: "Rõ ràng là em rất lạnh."Linh Chi xấu hổ, vừa xoa mũi vừa lắc đầu: "Em không sao."Chân Minh Châu đứng dậy đi vào nhà chính.Túc Ninh: "Có chuyện gì mà cô đã về rồi?"Chân Minh Châu: "Tôi định tìm cho cô bé một cái áo khoác."Túc Ninh cảm thấy kỳ quái: "Bình thường những người đến đây cô đều để cho bọn họ tắm rửa một lần."Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhưng tôi thấy cô bé quá căng thẳng. Nếu là người trưởng thành thì có chuyện gì cứ nói thẳng là được, nhưng cô bé thoạt nhìn chỉ là một gái nhỏ, tôi lo là nếu để cô bé trực tiếp tắm rửa sẽ bị dọa sợ.""Cô bé ấy hẳn là dược nông ở vùng núi phụ cận."Chân Minh Châu nghi hoặc: "Dược nông? Nghĩa là gì?"Túc Ninh: "Hiện tại cuộc sống của thôn dân tương đối e khó khăn, có gia đình thì trồng trọt, nhưng cũng có những gia đình sống trong núi. Thổ nhưỡng không được màu mỡ nên cuộc sống thiếu thốn trăm bề. Vì thế những gia đình đó buộc phải nghĩ ra một số biện pháp khác, chẳng hạn như một vài người có kiến thức sẽ trở thành dược nông (nông dân trồng dược liệu). Chính là chia phần đất vốn có hoặc khai khẩn một ít đất hoang trồng các loại dược liệu để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Tất nhiên, cũng có nhiều người lên núi hái dược liệu, sau đó bán cho những hiệu thuốc dưới chân núi để đổi một ít bạc."Chân Minh Châu: "Cuộc sống của những dược nông là như thế nào?"Túc Ninh: "Nhìn cô bé ấy chẳng phải cô sẽ hiểu được sao? Phỏng chừng là như nhau. Nếu trong nhà trồng thảo dược thì trên cơ bản cũng không phải là những loại thảo dược quý giá, mà chỉ trồng các loại thảo dược thông dụng nhất. Tuy trên núi cũng có một vài loại thảo dược, nhưng cũng không phải loại có thể bán được giá tốt. Chỉ khi gặp may mắn mới có thể cải thiện cuộc sống, nếu không thì cứ sống bình đạm qua ngày. Hơn nữa, dược nông đều rất vất vả, hầu như các loại dược liệu quý hiếm đều nằm ở những dốc núi chênh vênh, nên đã có không ít người mất mạng."Chân Minh Châu líu lưỡi, nhỏ giọng nói: "Cuộc sống đúng là không dễ dàng."Túc Ninh: "Cuộc sống của dân chúng mới có thể phán ánh chân thực sự chênh lệch giữa cổ đại và hiện đại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận