Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 165:
Chương 165:
Bọn họ đóng giữ ở đây mười mấy hai mươi năm đều không có gì biến hóa, nhưng Chân Minh Châu vừa sửa chữa lại homestay Xuân Sơn liền xuất hiện vấn đề.Có thể thấy được một số việc đã là ý trời.Chân Minh Châu là một người đặc biệt.Triệu Xuân Mai lại hỏi: "Đúng rồi, trước năm mới phó phòng Vu có thể quay lại đây không?"Chân Minh Châu nghi hoặc: "Sao dì lại hỏi cháu? Dì cứ hỏi trực tiếp anh ấy là được."Triệu Xuân Mai nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu, mỉm cười nói: "A!"Chân Minh Châu càng nghi hoặc,"A" là có ý gì chứ?Nhưng ngay sau đó, cô cũng nói: "Cháu nghĩ hẳn là giáo sư Vu sẽ trở về, dù sao cũng không thể để Bạch lão sư ăn tết ở đây, nên phải đưa người về."Triệu Xuân Mai gật đầu, nói: "Cũng đúng, không thể giữ người cổ đại ở lại đây lâu được."Bọn họ chưa từng có tiền lệ giữ người trưởng thành ở lại hiện đại.Hơn nữa, dù bọn họ có thể giữ người ở lại thì Bạch Viễn tiên sinh cũng sẽ không lưu lại.Bản thân ông ấy không muốn như vậy.Bọn họ tạm dừng câu chuyện, không nói thêm gì nhiều, vì dù sao ở đây vẫn còn trẻ nhỏ."Năm nay có một số người không về quê đón tết, nếu hai cha con cháu cảm thấy buồn chán thì có thể đến ăn tết với chúng ta."Chân Minh Châu cười đáp ứng, nhưng cô cũng nói thêm: "Chắc là không cần đâu, vì bên này cháu vẫn còn khách trọ, dì hiểu mà."Triệu Xuân Mai: "Thật ra cũng không ảnh hưởng quá nhiều, tuỳ vào tình huống xem sao."Chân Minh Châu ừ một tiếng rồi bật cười, nhưng chợt nhớ tới một chuyện thì liền hỏi: "Năm nay có cho phép đốt pháo không ạ?"Tuy rằng hiện tại đều cấm đốt pháo, nhưng ở những thành phố lớn thường quản chế nghiêm ngặt hơn so với những địa phương nhỏ. Đặc biệt vào dịp tết việc quản lý ở Lệ thành tương đối lỏng lẻo, nên ở một thôn nhỏ như Ly Sơn càng không được chú ý đến.Mọi người chỉ cần cẩn thận để không gây ra hỏa hoạn, không đốt pháo ở những nơi có cây cối là được; còn ở trước cổng nhà mình thì vẫn có thể đốt một ít.Đương nhiên nói là nói như vậy nên cô vẫn muốn hỏi một câu.Triệu Xuân Mai: "Chú ý đừng khiến người khác phiền lòng, cẩn thận một chút là được."Chân Minh Châu cười, ra dấu "OK".Triệu Xuân Mai thật ra cũng nghĩ đến chuyện này, nói: "Tiểu Thạch Đầu, ngày mai là cuối tuần, mẹ sẽ dẫn con vào trấn mua hàng tết! Đến lúc đó sẽ mua cho con một ít pháo hoa nhé."Tiểu Thạch Đầu không hiểu: "Pháo hoa?"Cậu chưa từng thấy qua.Triệu Xuân Mai: "Đúng vậy, trong bộ phim hoạt hình con đã xem bọn hỉ dương dương đã đốt pháo hoa, con nhớ không?"Hai mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lấp lánh: "Có thể chứ? Chúng ta cũng có thể mua sao?"Triệu Xuân Mai: "Đương nhiên là có thể. Ngày mai chúng ta sẽ đi, mẹ sẽ mua cho con rất nhiều."Tiểu Thạch Đầu cười tít mắt.Triệu Xuân Mai cũng không dám để Tiểu Thạch Đầu ở đây lâu, chỉ nói chuyện vài câu rồi ra về.Bà ôm Tiểu Thạch Đầu rời đi, cậu nhóc quay đầu lại vẫy tay chào Chân Minh Châu: "Tạm biệt chị Chân."Chân Minh Châu: "Tạm biệt."Tiểu Thạch Đầu vội đến rồi rời đi, mấy đứa bé Lan ca nhi tựa vào trên cửa sổ cũng lên tiếng: "Bạn nhỏ đã đi rồi.""Vừa rồi cậu ấy đã khóc.""Nhưng hiện tại lại cười."Lan ca nhi nói: "Em muốn tìm bạn nhỏ chơi."Cốc Chi Tề răn dạy: "Cha biết con một mình rất buồn chán, nhưng nơi này không phải nhà chúng ta, con đã quên sao? Thời gian trước chúng ta gặp cảnh màn trời chiếu đất, hiện tại khó có được bình an, nhưng không thể tùy hứng, có hiểu không?"Lan ca nhi nhẹ nhàng gật đầu.Mà lúc này, Chân Minh Châu đột nhiên nghĩ đến việc Tiểu Thạch Đầu rất buồn chán vì không có bạn chơi cùng, Lan ca nhi cùng tuổi với Tiểu Thạch Đầu, nếu cả ngày bị nhốt ở trong phòng chắc là càng buồn chán hơn.Cô suy nghĩ rồi lấy điện thoại di động ra, quyết định mở gian hàng sách thiếu nhi ra rồi đặt mấy quyển truyện tranh cho mấy đứa nhỏ."Đúng vậy, còn có thể mua một bộ cọ màu, bọn nhỏ có thể vẽ tranh."Chân Minh Châu vừa chốt đơn thì ngày hôm sau liền nhận được hàng chuyển phát nhanh.Cô không tự mình mang lên lầu, mà đứng dưới lầu gọi vọng lên: "Lan ca nhi, Lan ca nhi, Tiểu Hồng, Tiểu Tử."Ba đứa bé nghe được tiếng Chân Minh Châu lập tức mở cửa sổ: "Chị xinh đẹp."Chân Minh Châu vẫy tay: "Chị có mua sách cho mấy đứa, mấy đứa xuống lầu lấy lên nhé."Ba đứa nhỏ đều cao hứng, Cốc Chi Tề chủ động: "Cha cùng các con xuống dưới."Tuy rằng không biết là sách gì, nhưng từ trước đến nay sách đều là vật vừa hiếm lại quý giá, hắn cũng sợ bọn nhỏ làm bậy, nên muốn cùng đi xuống giúp đỡ.Chân Minh Châu: "Cả cái thùng này đều là của các em, mau mang lên phòng đi."Cốc Chi Tề: May mắn là hắn đi theo xuống đây, nếu không thì bọn nhỏ không thể ôm nổi cái thùng lớn này.Hắn tò mò hỏi: "Tất cả đều cho bọn nhỏ sao?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy, đều là sách báo cho trẻ em, nên ba đứa bé đều có thể xem."Thật ta Tiểu Hồng và Tiểu Tử đã mười tuổi, nhưng hai bé cũng chưa đọc nhiều sách, chỉ đi theo cha mình học tập nên kiến thức cũng có hạn. Vì thế Chân Minh Châu cảm thấy hai bé không khác gì với Lan ca nhi, nên mấy đứa bé cùng nhau xem cũng được."Trời lạnh không thể ra ngoài vui chơi, các em có thể ở trong phòng đọc sách."Cốc Chi Tề: "Còn không nhanh cảm ơn chị.""Cảm ơn chị." Ba đứa bé cùng nhau chắp tay thi lễ.Chân Minh Châu bật cười, nói: "Thật đáng yêu."Chân Minh Châu: "Mấy ngày nay tôi vội vàng chuẩn bị đồ dùng cho mấy ngày tết, nên ít có thời gian chiếu cố mọi người. Nếu mọi người cần gì thì cứ trực tiếp nói với tôi, không cần khách khí."Cốc Chi Tề: "Đa tạ."Hắn lại nói: "Nếu có gì cần chúng tôi giúp đỡ thì cô cứ nói. Nếu trong khả năng cho phép, vợ chồng chúng tôi sẽ cố gắng hết mình."Chân Minh Châu cũng không khách khí: "Được, nếu cần giúp đỡ tôi sẽ nói với hai người."Cốc Chi Tề thở dài nhẹ nhõm.Nếu bà chủ quá khách khí, bọn họ sẽ cảm thấy ngại ngùng, nhưng như vậy thì quá tốt."Bên trong còn có bút vẽ và tập vẽ tranh, ba đứa nhỏ đều có phần, có thể tập vẽ.""Đa tạ." Cốc Chi Tề không hiểu, nhưng hắn nhìn thấy bìa sách được thiết kế sinh động đã gấp không chờ nổi: "Chúng ta liền trước lên lầu."Hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại sách kỳ lạ như vậy nên cảm thấy rất tò mò.Ba đứa nhỏ: Bọn nó luôn cảm thấy cha muốn cướp sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận