Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 134: Đồ Thêu 4
Chương 134: Đồ Thêu 4
Vương thị vừa làm việc vừa trò chuyện, nói đến đây thì hai mắt cô ấy đỏ hoe rồi rơi lệ.Chân Minh Châu đưa khăn giấy cho cô ấy, nói: "Đừng khóc."Vương thị vốn đang khó chịu trong lòng, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy "tờ giấy" kỳ lạ này, sự khó chịu đã bị thay thế bằng sự tò mò: "Cô không dùng khăn tay sao?"Chân Minh Châu: "Tôi cơ bản không dùng."Vương thị: "Để tôi nói con gái thêu cho cô một cái, đừng thấy bọn họ tuổi còn nhỏ, nhưng tay nghề rất tốt, đặc biệt có thiên phú."Nói đến việc này, Vương thị có chút kiêu ngạo: "Các bé giỏi hơn nhiều so với tôi lúc nhỏ. Chỉ là hiện tại tôi không để hai đứa nó thêu quá nhiều, sợ tổn thương đôi mắt."Chân Minh Châu a một tiếng thật dài."Nhưng bọn họ thêu những kiện đồ thêu nhỏ thì không thành vấn đề, rất tinh tế, đảm bảo cô sẽ thích."Chân Minh Châu do dự một chút, cuối cùng cũng không cự tuyệt: "Thôi được, để các bé thêu khăn tay cho tôi, tôi sẽ cho các bé một ít đồ ăn ngon."Vương thị vội nói: "Vậy thì không cần."Chân Minh Châu mỉm cười: "Nên vậy mà!"Cô vỗ nhẹ tay Vương thị, nói: "Cô cũng đừng quá khổ sở."Vương thị giương mắt nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Vậy kế tiếp mọi người có tính toán gì không? Ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày rồi tiếp tục lên đường, hay là tìm một chỗ gần đây để bắt đầu cuộc sống mới?"Vương thị: "Chúng tôi quyết định sẽ tìm một chỗ gần đây để sinh sống. Có lẽ sẽ tìm một khe suối có chút hẻo lánh để dựng nhà. Nhưng chuyện này tạm thời không gấp. Trước hết vẫn là làm chút việc để tích góp tiền, như vậy đi đến đâu cũng có thể sống được."Chân Minh Châu gật đầu: "Đạo lý này rất đúng."Cô lại nói những lời đầy ẩn ý: "Chỉ cần mọi người chịu cố gắng thì nhất định sẽ có cuộc sống tốt."Vương thị bị những lời khích lệ này làm bật cười, gật đầu thật mạnh: "Tôi cũng cảm thấy như vậy.""Thịch thịch thịch." Tiếng bước chân như ai đang chạy vang lên, một đứa bé xuất hiện ở cửa, hơi do dự nhìn Chân Minh Châu, lại thận trọng nhéo nhéo đầu ngón tay.Chân Minh Châu: "Lan ca nhi đến đây sao? Em tới tìm mẹ hay sao?"Lan ca nhi gật đầu, nói: "Vâng, em đến tìm mẹ."Chân Minh Châu: "Chị Vương, chị về phòng làm đi, mấy ngày nay cứ tạm thời ở đây, những việc khác chị không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Mặc kệ là chuyện những người đuổi giết chị hay việc ăn uống đều không cần nghĩ đến. Chỉ là tôi nghĩ mọi người cũng đã nhìn ra, nơi này của tôi không giống với những địa phương khác, cụ thể không giống ở chỗ nào tôi cũng không muốn nhiều lời, tất cả phụ thuộc vào suy nghĩ của mọi người. Vì thế, ở chỗ của tôi phải tuân theo quy định mà tôi đặt ra. Nếu không có việc gì tốt nhất mọi người không nên ra khỏi phòng, càng không được ra sân. Nếu khi ra sân phát sinh bất kỳ vấn đề gì thì tôi cũng không giúp được mọi người. Mọi người hiểu những gì tôi nói chứ?"Vương thị nghiêm túc trả lời: "Tôi hiểu."Chân Minh Châu mỉm cười: "Tôi tin tưởng chị đã hiểu. Người lớn hiểu chuyện thì trẻ con cũng ngoan ngoãn."Vương thị: "Tôi hiểu."Lan ca nhi nâng đầu nhỏ, nãi thanh nãi khí nói: "Chị gái, Lan ca nhi sẽ ngoan."Chân Minh Châu nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu, cười nói: "Có ngoan nhiều không?"Lan ca nhi ngẩng đầu ưỡn ngực: "Rất, rất ngoan."Cậu nắm chặt nắm tay nhỏ, nói: "Em còn đấm lưng cho mẹ. Bóp chân. Còn rửa chân nữa."Chân Minh Châu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu bé, nhịn không được bật cười, nói: "Có thật không nha."Lan ca nhi dùng sức gật đầu.Chân Minh Châu chân thành nói: "Nhà chị dạy dỗ ba đứa bé rất tốt."Vương thị ôn nhu: "Chồng tôi rất quan tâm đến việc giáo dục con cái. Thời điểm chúng tôi vừa thành thân, chàng ấy đã nói nhất định sẽ đối xử tốt với tôi, không rời không bỏ, vĩnh viễn chỉ có một mình tôi. Tương lai khi có con sẽ toàn tâm toàn ý dạy dỗ. Hiện tại chàng ấy đều làm được."Khi còn nhỏ, Cốc Chi Tề không cảm nhận được cái gì gọi là tình thân. Vì thế, hắn không muốn làm người giống như cha mình.Nhắc đến chồng mình, gương mặt Vương thị tràn đầy ý cười.Cô ấy nói: "Dù sao chúng tôi là người một nhà nên sẽ luôn ở bên nhau."Chân Minh Châu gật đầu, cười một tiếng, cô nhìn cậu bé đang mở to mắt, xoa đầu cậu rồi nói: "Em chờ chị một chút."Cô xoay người đi lấy mấy túi Oreo, lại thêm mấy túi khoai tây lát, nói: "Trở về ăn cùng với các chị gái, có biết không?"Cậu mở to mắt, tò mò nhìn Chân Minh Châu, nhưng không duỗi tay lấy đồ.Chân Minh Châu: "Cầm đi."Vương thị: "Chúng tôi không thể nhận được..."Chân Minh Châu: "Không có việc gì. Tôi là cho bé. Chỉ những đứa trẻ hiểu chuyện lại ngoan ngoãn mới có, người khác sẽ không có nha..."Vừa nghe những lời nói này, cậu nhóc càng kiêu ngạo hơn, giống như một chú gà trống nhỏ ngạo kiều.Chân Minh Châu nghẹn cười, cảm thấy cậu nhóc này thật thú vị.Lại nói, ấn tượng của Chân Minh Châu đối những đứa trẻ cổ đại khá tốt; lớn một chút là Lý Nhị Lang mười bốn tuổi, nhỏ một chút là Lan ca nhi, còn có hai người chị gái của cậu là Tiểu Hồng và Tiểu Tử, con cả Tiểu Thạch Đầu nữa... tất cả đều rất đáng yêu, hiểu chuyện.Cũng có thể do cuộc sống ở đây không được đầy đủ như hiện đại, nên cha mẹ không quá nuông chiều con cái.Chân Minh Châu rất thích những đứa bé ngoan ngoãn, cô nói: "Đến đây, chị để em tự chọn."Rồi lại cười tủm tỉm hỏi: "Vậy em muốn nói với chị điều gì?"Cậu bé không hiểu nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Vậy có phải em nên nói cảm ơn chị không?"Cậu bé chợt hiểu ra, nói: "Cảm ơn chị."Chân Minh Châu cười nói: "Không cần cảm ơn."Sau đó, cô lại đưa thêm một túi kẹo, nói: "Cái này là kẹo, không thể một lần ăn quá nhiều, sẽ không tốt cho răng, một lần ăn vài viên là được."Tiểu gia hỏa nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ."Vương thị cảm thấy rất ngượng ngùng, con đến đây tìm mình, vậy mà lại lấy không của người khác rất nhiều đồ vật.Chân Minh Châu: "Cô chỉ cần giúp tôi làm quần áo thật đẹp còn đáng giá hơn những thứ này. Vì thế, tôi cho mấy đứa bé đồ ăn vặt xem như là có qua có lại. Đúng không, tiểu khả ái?"Lan ca nhi không hiểu, nhưng được khen khiến khuôn mặt cậu đỏ bừng.Cậu cảm thấy cha nói rất đúng.Chị gái này nói chuyện rất êm tai, rất thích khen ngợi người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận