Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 331:

Chương 331:
Chương 331:
Lúc này Linh Chi lại nói đến nhà bà ngoại:"Nhà bà ngoại em ở Tiểu Vương thôn, nơi đó có không ít người tích trữ thổ sản vùng núi, nếu chị thích thì cũng có thể đến bên đó đi dạo."Chân Minh Châu chi biết Đại Vương thôn, nên bèn hỏi: "Đại Vương thôn và Tiểu Vương thôn khác nhau như thế nào?"Linh Chi: "Chị biết Đại Vương thôn sao? Tiểu Vương thôn giáp Đại Vương thôn, cách nơi đó không xa, nếu chị biết Đại Vương thôn thì quá tốt rồi. Chỉ cần chị tìm được Đại vương thôn, sau đó đi về hướng bắc chính là Tiểu Vương thôn, lại tiếp tục đi về hướng bắc sẽ gặp Nhị Ớt thôn, lại đi tiếp về lại hướng bắc sẽ đến Tiều Sơn thôn."Chân Minh Châu: "..."Cái quái gì thế này.Linh Chi vẫn đang rất cao hứng: "Nếu chị đồng ý đến đó thu mua thổ sản vùng núi thì thật sự quá tốt. Thôn của bọn em ở trong núi, không có người bán hàng rong đến nên việc mua bán gặp nhiều khó khăn. Nếu có thể tận dụng thì sẽ cố gắng tận dụng, cũng sẽ không đến huyện thành, mỗi lần lên trấn phải đi rất xa lại còn tốn kém tiền bạc."Như vậy chỉ càng nghèo thêm, nên mọi người không nghĩ ra ngoài, chỉ muốn quanh quẩn trong thôn mà thôi.Đầu tiên, mọi người hiếm khi ra khỏi thôn là vì sợ bị lừa gạt; thứ hai là vì cảm thấy nếu không ra ngoài thì không cần tiêu tiền.Bọn họ tích góp thổ sản trong một tháng, sau đó vài người sẽ cùng nhau ra ngoài bán, nghe thấy Chân Minh Châu muốn thứ mua nên Lính Chị vui vẻ mặt mày hớn hở.Chân Minh Châu: "..."Trong nháy mắt cô cảm thấy mình sắp trở thành người bán hàng rong.Nhưng cô cũng không cảm thấy mất hứng, suy cho cùng thì không thể phán xét cách cư xử của người cổ đại bằng cái nhìn của người hiện đại.Cô tò mò hỏi: "Vậy hẳn là trong nhà em thiếu thốn rất nhiều vật dụng?""Tận dụng, nếu có thể thì cố gắng tận dụng, nếu thật sự không thể tận dụng được nữa thì mượn của hàng xóm, đến khi vào thành bán thảo dược sẽ mua cái mới về."Chân Minh Châu: "Ồ."Chân Minh Châu suy nghĩ một chút, nói: "Bảy ngày, khoảng bảy ngày chị sẽ qua đó một chuyến để thu mua thổ sản vùng núi."Linh Chi: "Được." Cô bé cực kỳ cao hứng.Chân Minh Châu nhìn gương mặt tươi cười của cô bé, hỏi: "Đường núi có dễ đi không?"Linh Chi vỗ ngực bảo đảm: "Rất dễ đi ạ."Chân Minh Châu: "Được rồi, chúng ta cứ quyết định như vậy nhé."Linh Chi: "Vâng, vâng."Hai người nói chuyện được một lúc thì mưa cũng nhỏ dần.Linh Chi không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Bà chủ Chân, em phải đi rồi, nếu không đi ngay sợ lát nữa trời sẽ lại đổ mưa, em không về nhà sẽ khiến cha mẹ rất lo lắng. Nếu đi ngay bây giờ thì đến tối hoặc giữa khuya em sẽ về đến nhà."Chân Minh Châu cũng hiểu được đường đi có chút xa, Linh Chi xuyên qua cả cánh rừng, đi đường tắt mới có thể đến được bên này, nhưng nếu trở về thì chắc chắn là không thể tiếp tục mạo hiểm đi đường tắt."Vậy được, chị cũng không giữ em lại."Cô nhìn về phía Túc Ninh: "Anh tìm cho cô bé một chiếc áo mưa cùng một đôi giày đi mưa.""Em chờ một lát để chị lấy cho em chút ít lương khô, nếu chẳng may đến chạng vạng vẫn chưa về đến nhà vẫn có cái gì đó để ăn lót dạ."Linh Chi vội nói: "Không cần, không cần đâu..."Chân Minh Châu bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu ở chỗ của chị thì phải nghe lời chị."Cô liếc nhìn chiếc giỏ tre nhỏ của Linh Chi, sau khi lấy hết nấm đầu khỉ ra thì bên trong chỉ còn vài nắm lá xanh, có lẽ là thảo dược."Đưa giỏ cho chị."Chân Minh Châu cho vào giỏ một chai nước suối, một cái bánh mì hạt dẻ, hai túi bánh bao đông lạnh và một con vịt ướp muối. Chỗ cô thường xuyên có các "vị khách kỳ lạ", nên những thứ này đều được chuẩn bị sẵn, nhưng Chân Minh Châu không đưa cho Linh Chi quá nhiều. Không phải cô luyến tiếc không nỡ, mà vì Linh Chi phải đi đường dài, nếu mang quá nhiều thứ sợ là không đi nhanh được.Chân Minh Châu: "Bánh mì là để em ăn trên đường. Đây là nước, dùng sức vặn là có thể mở ra. Còn có cả bánh bao, thật ra món này trực tiếp ăn vẫn được, nhưng mang về hấp lên ăn sẽ ngon hơn..."Chân Minh Châu giới thiệu sơ qua, tiếp đến là hướng dẫn Linh Chi mặc áo mưa. Cô bé vuốt chiếc "áo mưa" trông có vẻ kỳ quái này, cảm thấy nó rất quý giá.Chân Minh Châu: "Chị không tiễn em, em đi đường cẩn thận."Linh Chi không ngờ mình lại có được may mắn như vậy, dùng sức gật đầu thật mạnh, ừ một tiếng.Thừa dịp mưa nhỏ, Linh Chi không hề chậm trễ rời đi, cô bé thông thuộc đường núi hơn nhiều so với mấy người Chân Minh Châu, nhanh chóng lên đường trở về nhà. Tuy rằng trong giỏ tre có rất nhiều thứ nhưng Linh Chi lại không cảm thấy nặng chút nào, như vậy thì có là gì.Mỗi lần họp chợ bọn họ còn mang theo nhiều thứ hơn bây giờ.Trên thực tế, từ Tiều Sơn thôn đi bộ đến trấn trên cũng không phải mất tận một ngày rưỡi, nếu là những nam nhân trưởng thành hoặc đi đường núi nhanh như Linh Chi thì chỉ mất một ngày là đến. Nếu xuất phát sớm từ tối khuya thì mất không đến một ngày.Chỉ là bọn họ mang theo không ít thảo dược để bán lấy tiền, nên lúc nào cũng mất hơn một ngày rưỡi, ai bảo những thứ bọn họ mang theo quá nhiều. Một tháng chỉ lên trấn bán hàng một lần, đương nhiên nếu có thể mang theo bao nhiêu thì sẽ cố gắng mang theo bấy nhiêu. Việc mang theo quá nhiều hàng hoá nên dù người đó có đi nhanh thế nào thì tốc độ cũng sẽ giảm đi.Tuy nhiên, lúc này Linh Chi tràn đầy năng lượng, cô bé sải bước đi rất nhanh. Ước gì có thể nhanh chóng về nhà nói của mẹ biết mình đã gặp tiên nữ, tiên nữ cũng đã hứa sẽ đến thôn bọn họ thu thổ sản vùng núi.Cô bé vuốt ve áo mưa, mưa vẫn chưa tạnh hẳn, nước mưa trên người trượt xuống, quần áo bên trong vẫn khô ráo, thật là quá tốt.Trên chân cũng không có cảm giác dinh dính, vẫn rất khô ráo thoải mái.Cô bé lại nhìn vào những thứ trong giỏ tre, không bị biến thành cục đá, cũng biến thành sâu, vẫn là những món ăn ngon. Khoé miệng cô bé cong lên, hận không thể nhanh chóng về đến nhà. Về phần dọc đường ăn món gì đó lót dạ thì sao? Đương nhiên là Linh Chi không làm vậy. Cô bé muốn mang những thứ này về nhà, giữa trưa đã ăn một đó cơm đầy ụ nên bây giờ không đói bụng. Đĩa cơm đó rất ngon, bên trong chắc hẳn đã cho hai quả trứng, còn có dầu.Cô bé vuốt bụng, nở nụ cười.Suốt đường đi chỉ cảm thấy tâm trạng cực kỳ vui vẻ.Về phần lý do vì sao tiên nữ lại muốn thu mua thổ sản vùng núi, Linh Chi căn bản không nghĩ đến.Cô bé chỉ cảm thấy hôm nay là một ngày rất may mắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận