Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 112: Trận Tuyết Đầu Đông 2
Chương 112: Trận Tuyết Đầu Đông 2
Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Chân Minh Châu, tầm mắt Túc Ninh dừng lại trên gương mặt cô nhưng rất nhanh liền quay đi.Chân Minh Châu cười: "Được rồi, tôi đi chuẩn bị cơm trưa. Dù gì tôi cũng là bà chủ ở đây, vậy mà hiện tại phải ngày ngày chăm sóc người bệnh, còn kiêm luôn việc đầu bếp, thật là đáng thương mà."Túc Ninh nhìn cô, nói: "Tôi tùy tiện ăn cái gì cũng được."Chân Minh Châu trợn mắt: "Vậy đến khi nào anh mới có thể khỏe lại? Tôi đang mong anh sớm khỏe lại sau đó nhanh chóng rời đi. Nhìn anh trông có vẻ khá phiền toái."Túc Ninh ý vị thâm trường: "Cô sợ phiền toái sao?"Chân Minh Châu: "Sợ chứ, không có việc gì thì tôi lười nhác làm cá mặn không tốt sao? Sao lại thích rước phiền toái vào người?"Túc Ninh có điểm không hiểu, nói: "Cá mặn?" Đây là ý gì chứ?Chân Minh Châu: "Chính là muốn lười biếng, cái gì cũng không làm."Cô nói: "Tôi cái gì cũng không thích làm, chỉ mong sao trên trời rớt xuống miếng bánh có nhân để không cần làm việc gì cả."Nói đến đây, cô lại gãi đầu, nói: "Có lẽ đây cũng là giấc mơ chung của mỗi người."Túc Ninh im lặng nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Được rồi, trong những người mơ mộng như vậy không có anh, vừa nhìn thấy liền biết hai chúng ta không phải người cùng một đường."Lời này là sự thật nên Túc Ninh không thể phản bác.Hắn nhìn gương mặt của Chân Minh Châu, cô lớn lên rất đẹp, thật sự rất giống tiên tử. Nhưng hắn biết cô không phải.Hắn luôn phân vân giữa việc cô có phải tiên nữ hay không, nhưng hiện tại hắn đang nghĩ cô không phải.Hoặc hắn luôn biết rằng cô chỉ là người bình thường.Hắn nói: "Cô là người sống ở nơi này?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên, nếu không anh nghĩ tôi là ma mà phải học võ sao? Những đồ vật được đưa đến đây là tự mình bay tới sao? Tôi cũng không có chổi bay nha.""Chổi bay?"Khoé miệng Chân Minh Châu hơi run rẩy, nói: "Vì cái gì mà anh luôn rối tắm vì những từ ngữ kỳ lạ mà tôi nói chứ."Cô phồng má: "Tôi đi nấu canh đây."Túc Ninh: "Làm phiền cô."Chân Minh Châu quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng: "Anh cũng biết mình gây cho tôi nhiều phiền toái sao? Tôi nói cho anh biết, tuy con người của tôi rất tốt nhưng cũng có giới hạn. Nên anh cố gắng suy nghĩ một chút xem nên báo đáp tôi như thế nào."Túc Ninh: "Đưa hải sản cho cô? Cô rất thích ăn đúng không?"Chân Minh Châu nghe vậy thì nheo mắt, nét mặt mang theo vài phần vui vẻ, nói: "Đúng vậy, rất thích.""Con người của tôi rất dễ dàng thỏa mãn."Túc Ninh gật đầu: "Tôi đã nhìn ra."Có lẽ hai người đã dần trở nên quen thuộc, nên Chân Minh Châu nói đùa: "Đừng tưởng anh nói đến hải sản thì tôi sẽ nấu cháo hải sản, anh vẫn chỉ được uống canh gan heo thôi, hải sản không phù hợp với người bị thương như anh."Túc Ninh bật cười.Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Không nghĩ đến anh cũng sẽ cười! Hơn nữa khi cười rộ lên trông rất đẹp."Gương mặt tươi cười của Túc Ninh nháy mắt cứng lại, Chân Minh Châu lập tức làm mặt quỷ, nói: "Thánh đổi sắc mặt."Cô thường dùng những từ rất kỳ quái, nhưng dù sao Túc Ninh cũng đã quen.Con người là một loài "động vật" rất dễ dàng thích ứng, rõ ràng nơi này rất không bình thường nhưng hắn cũng đã dần quen, thậm chí còn có chút quyến luyến nếu phải rời đi. Nhưng không phải quyến luyến những thứ hiện đại ở đây, mà là quyến luyến con người và sự ấm áp của nơi này.Hắn nhìn ngoài cửa sổ, chỉ vài phút sau liền thấy Chân Minh Châu đã đi nhưng quay lại.Phía sau cô còn có một con thú tròn vo.Hắn không rõ, vì sao cô lại muốn nuôi thiết thú, loài động vật này có chút hung tàn.Nhưng hắn biết hắn không có quyền xen vào chuyện gì hay quyết định của người khác, nên chỉ lẳng lặng nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Trong lúc chờ canh sôi, thấy hơi nhàm chán nên tôi lại đây ngồi một chút."Túc Ninh nhướng mày, nhìn một người và một gấu trúc ngồi trên ghế.Đột nhiên Túc Ninh cảm thấy có chút "manh".Hắn từng nghe Chân Minh Châu nói qua từ này, lúc đó hắn không hiểu lắm nhưng hiện tại có lẽ đã hiểu được chút ít.Khóe miệng hắn cong cong, giọng nói không cảm xúc: "Tôi không biết tán gẫu."Chân Minh Châu cũng biết người này rất ít nói, liền đáp lời: "Đã nhìn ra."Túc Ninh không biết nói gì thêm.Chân Minh Châu: "Nhưng mà, tán gẫu nhiều thì sẽ quen thôi. Tiểu Hắc..."Túc Ninh: "Tôi tên Túc Ninh."Cái tên Tiểu Hắc này không hợp với hắn.Chân Minh Châu: "Được được, Túc Ninh. Tôi kêu Tiểu Hắc quen miệng rồi, lại nói cái tên cũng chỉ là một cách gọi."Túc Ninh cạn lời.Chân Minh Châu chống cằm, lười biếng dựa vào ghế, thoạt nhìn không có vẻ gì là một cô gái nhỏ tích cực, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy suy sụp, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.Túc Ninh đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, hiếm có ai có thể khiến hắn gỡ bỏ phòng bị, nhưng Chân Minh Châu có thể làm được."Túc Ninh, nếu anh rời đi, chuyện đầu tiên muốn làm là gì?"Túc Ninh: "Tôi sẽ đi kinh thành."Chân Minh Châu: "Để làm gì? Anh có người quen ở đó sao?"Túc Ninh nở nụ cười ác ý, nói: "Không phải người quen, mà là kẻ thù."Giọng nói lãnh đạm của hắn vang lên: "Tôi muốn giết hắn."Chân Minh Châu: "Được rồi, chúng ta kết thúc loại chuyện máu me này ở đây đi. Tôi không nên hỏi anh."Túc Ninh nghi ngờ nhìn cô: "Vì sao cô không khuyên tôi không nên giết người?"Chân Minh Châu nói rất hợp tình hợp lý: "Không phải tôi đã nói sao? Nếu khuyên anh như vậy sẽ bị trời đánh. Tôi chưa từng trải qua những thống khổ của anh, nên không có quyền quyết định việc anh sẽ làm gì, càng không có quyền yêu cầu anh lấy ơn báo oán. Nói thật lấy ơn báo oán là rất ngu ngốc, nếu người xấu không chịu trừng phạt sẽ còn tái phạm, cho nên không thể thiếu luật pháp."Túc Ninh cười: "Cô thật sự rất tốt."Hắn nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu, thật ra hắn vẫn luôn quan sát cô.Không thể không nói, Chân Minh Châu thật sự rất đẹp; nhưng cô để lại ấn tượng cho hắn là ở cá tính, không phải vẻ bề ngoài.Những cô gái đẹp không ít, nhưng tính cách thú vị làm người khác cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân lại chỉ mình cô có.Chân Minh Châu: "Anh nhìn cái gì? Làm gì nhìn tôi chăm chú như vậy?"Túc Ninh: Nói chuyện thẳng thắn cũng là nét đặc biệt của cô. Nhưng cách nói chuyện thẳng thắn của cô chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm.Túc Ninh nói: "Chỉ là tôi chưa từng gặp qua người nào như cô."Chân Minh Châu: "Tôi cũng chưa từng gặp qua người nào như anh."Hai người liếc nhìn nhau, đột nhiên bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận