Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 209:
Chương 209:
Chân Minh Châu dựa lưng vào ghế, một tay đặt trên lưng ghế, dáng vẻ có phần lười biếng, tò mò hỏi: "Sao cô lại chạy đến đây? Nơi này là Mãnh Hổ Lĩnh, có có hai con hổ lớn, nên có rất ít người lui tới."Hoa Quyển nuốt nước miếng.Chân Minh Châu: "Cô cứ ăn tự nhiên, vừa ăn vừa nói."Hoa Quyển liền cầm lấy đôi đũa, nhanh chóng bắt đầu ăn cơm.Chân Minh Châu: "..."Hoa Quyển ăn từng ngụm to, vui vẻ nói: "Ăn rất ngon. Tôi chưa từng được ăn cơm trắng như thế này. Oa, thịt cũng rất ngon."Chân Minh Châu: "Cô ăn chậm một chút kẻo lại mắc nghẹn."Hoa Quyển gật gật đầu.Cô ấy cho một ngụm thức ăn vào đầy miệng, nói: "Tôi đến từ phía bắc, ở tận biên giới phía bắc."Chân Minh Châu: "Xa như vậy sao?"Hoa Quyển gật đầu: "Cha tôi đã qua đời, đại ca và nhị ca liền nói lương thực không đủ ăn. Tẩu tử cũng không muốn nuôi tôi và mẹ, không chấp nhận chuyện hai người chúng tôi ăn không trả tiền nên họ quyết định bán chúng tôi đi."Chân Minh Châu: "Khốn khiếp."Hoa Quyển tiếp tục nói: "Mẹ tôi cũng đồng ý. Bà nói hai người ca ca đều đã thành thân, hiện tại lại thiếu ăn thiếu mặc, cũng không biết khi nào trời sẽ đổ mưa, nên không thể gia tăng thêm gánh nặng cho bọn họ. Nếu có thể giúp bọn họ đổi được ít tiền xem như đã có cống hiến cho gia đình, đến khi bà ấy qua đời mới có mặt mũi đi gặp cha. Cuộc đời của người phụ nữ là ở nhà tòng phụ xuất giá tòng phu phu tử tòng tử, bà ấy nguyện ý hy sinh bản thân mình. Hơn nữa cũng không muốn tôi làm loạn mà phải đóng góp nhiều hơn cho cái nhà đó."Chân Minh Châu: "Khốn khiếp, chết tiệt thật."Ánh mắt Hoa Quyển loé lên nỗi cô đơn, đỏ hoe và ươn ướt nước mắt, có điều cô ấy nhanh chóng lấy tay lau đi, tiếp tục ăn cơm."Họ bán tôi cho một người môi giới với giá hai lượng bạc."Chân Minh Châu nhìn cô gái trước mặt, một cô gái đang trong độ tuổi xuân xanh chỉ có hai lượng bạc?Hoa Quyển: "Lúc ấy người môi giới hỏi bán mình là bán sống hay bán chết. Bán sống sau này vẫn có thể chuộc thân. Còn bán chết là vĩnh không chuộc thân không hỏi chết sống, thì có giá hai lượng. Mẹ tôi nói làm người không thể quá ích kỷ, chúng tôi phải suy nghĩ cho ca ca tôi, nếu có thể thêm được đồng nào thì hay đồng nấy nên bà ấy chủ động chọn bán với giá hai lượng."Chân Minh Châu: "Fuck! Chết tiệt! Khốn khiếp!"Vừa nãy cô còn cảm khái trên đời này không có cha mẹ nào là không thương con, bây giờ lại bị vả mặt thật đau. Chẳng lẽ đây là gặp phải một bà mẹ bệnh xà tinh cấp mười sao?Trong lòng chỉ có con trai, không có con gái.Thậm chí có lẽ là không quan tâm đến cả bản thân mình?"Đầu óc mẹ cô có bệnh không vậy? Còn cô cứ như vậy mà nghe lời bọn họ sao?"Hoa Quyển cười khổ, cuối cùng cô cũng ăn hết sạch mâm cơm trên bàn, cô xoa xoa chiếc bụng căng tròn, thoả mãn ợ một cái.Cô ấy chưa từng được ăn ngon như vậy."Tôi bỏ chạy nhưng lại không nghĩ đến mẹ dẫn người đuổi theo bắt tôi lại." Hai mắt cô ấy đỏ hoe, nói: "Mẹ dẫn theo người trong thôn đến bắt tôi, nên tôi bị trói lại mang đi bán. Ban đầu, người môi giới định bán tôi cho một gia đình giàu có trong thành làm nha hoàn. Nhưng mẹ tôi sợ tôi biết đường, có thể bỏ trốn lần nữa nên nói với người môi giới rằng tôi không thành thật, tốt hơn hết là nên bán đi xa một chút."Chân Minh Châu trợn tròn mắt; những người làm mẹ mà cô biết dù là người dịu dàng lương thiện hay có chút ương ngạnh thì đều có một điểm chung là rất yêu thương con gái.Cô chưa từng gặp một người mẹ nào trọng nam khinh nữ đến như vậy.Chân Minh Châu cảm thấy mình giận lên không khác gì cá nóc."Sau đó thì sao?"Lúc này Hoa Quyển có chút ngượng ngùng vì Chân Minh Châu cũng là con gái, do dự một lúc mới nói thẳng ra: "Đại nương quản sự nói tôi là con gái lại còn nhỏ tuổi, cơ thể còn chưa nẩy nở nên tạm thời không bán cho những nhà giàu làm nha hoàn. Thay vào đó là đưa đến Giang Nam, nuôi dưỡng thêm vài năm, đến khi cơ thể nẩy nở thêm chút nữa thì có bán cho mấy nơi như thuyền hoa, như vậy sẽ được giá cao hơn. Vì thế tôi và mấy cô gái nhỏ khác bị đưa đến phía nam. Thời điểm này lương thực rất trân quý nên bọn họ cũng chẳng cho chúng tôi ăn được bao nhiêu. Đại nương quản sự nói trên đường đi vốn dĩ rất cực nhọc, cho ăn ngon thì đến nơi cũng phải dưỡng lại, vậy nên đừng lãng phí lương thực."Ngập ngừng một chút, cô ấy nhỏ giọng nói: "Tôi bẩn như vậy thật ra là tôi tự làm."Chân Minh Châu sửng sốt.Hoa Quyển: "Người mua chúng tôi là một cặp vợ chồng, bọn họ có ba người con trai, mấy người đàn ông trong nhà này..."Cô đỏ mặt nói: "Bọn họ không biết xấu hổ, luôn lợi dụng cơ hội sàm sỡ chúng tôi. Tôi sợ bọn họ có ý đồ xấu nên mới khiến mình bẩn như vậy, để bọn họ không đến gần tôi." Nói đến đây cô ấy còn có chút kiêu ngạo.Chân Minh Châu nhìn cô gái ngồi đối diện, đột nhiên hỏi: "Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"*Sau khi biết được tuổi thật mình sẽ đổi cách xưng hô nhé.Hoa Quyển: "Mười lăm tuổi ạ."Chân Minh Châu trầm mặc.Cô suy nghĩ lúc mười lăm tuổi mình đang làm gì nhỉ?Sau đó nhìn cô gái nhỏ trước mặt chỉ cảm thấy cuộc sống của cô ấy quá bấp bênh."Vậy làm thế nào mà em có thể chạy trốn?"Hoa Quyển: "Bọn họ muốn bán em đến kỹ viện. Tuy bọn họ nói muốn đưa chúng em đến phương nam nhưng đường đi không mấy thuận lợi. Trên đường đi, đại thúc bị bệnh, đại nương liền nói không thể tiếp tục dẫn chúng em theo, còn không bằng gặp được gia đình nào thích hợp thì bán chúng em đi để lấy tiền. Dù sao thì càng đi đến bên này thì tình huống càng tốt hơn nên có thể bán được giá. Chúng em có bảy cô gái, có hai vị tỷ tỷ đã bị bán cho người ta làm vợ. Như vậy đã là khá tốt rồi. Có hai người được bán cho một gia đình giàu có làm nha hoàn. Còn lại ba người, trong đó có một người rất đẹp, cô ấy nói muốn đến Giang Nam làm hoa khôi, đại nương cũng không nỡ tùy tiện định giá rồi bán cô ấy. Còn em và một người khác vì cả người bẩn thỉu nên không ai muốn. Vì thế chúng em tiếp tục đi thêm một quận nữa, nghe nói nơi đó có một kỹ viện có quan hệ rất tốt với đại nương. Bà ấy quyết định đưa chúng em đến đó. Em và người còn lại bàn bạc sẽ bỏ trốn. Vốn dĩ đã nói là buổi tối hôm đó cùng nhau bỏ trốn. Chỉ là..."Giọng Hoa Quyển ảm đạm: "Em nghe được cô ta mật báo với đại nương là em muốn bỏ trốn. Vì thế em chỉ có thể lập tức bỏ chạy, bọn họ đuổi theo em nên tôi chỉ đành chạy đến nơi này... May mắn là em chạy đến đây, vì có tiếng hổ gầm nên bọn họ không đuổi theo nữa. Chỉ là em không dám ngừng lại mà tiếp tục chạy sâu vào từng, không nghĩ rằng sẽ chạy đến nơi này."Chân Minh Châu nhìn đôi vai gầy guộc và ánh mắt sợ hãi khi cô ấy nói câu này, liền an ủi: "Đừng sợ, không sao nữa rồi. Bọn chúng sẽ không tìm được nơi này đâu, nếu có tìm được chúng ta cũng không phải sợ. Bọn chúng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu."Hoa Quyển nhẹ gật đầu, ừ một tiếng.Chân Minh Châu: "Vậy mẹ em đâu?"Hoa Quyển cắn môi: "Bà ấy là nhóm người đầu tiên bị bán đi. Bà ấy được bán đến một gia đình giàu có trong huyện chúng tôi. Gia đình đó chuyên kinh doanh mã phường, cần một bà tử làm việc nặng, nhưng thật ra..."Cô gái nhỏ cắn răng: "Thật ra nơi đó không tốt, phải hầu hạ rất nhiều mã phu. Mọi người không ai muốn đi, nhưng mẹ em lại nguyện ý. Bởi vì nơi đó gần nhà, bà nghĩ nếu có thể kiếm được tiền cũng dễ dàng trợ cấp cho hai người ca ca của em."Chân Minh Châu thật sự cạn lời.Cô cảm thấy thế giới này việc lạ gì cũng có.Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những chuyện như thế này.Đúng là một bà mẹ giàu lòng hy sinh.Chân Minh Châu: "Vậy còn em? Em nghĩ như thế nào?"Hoa Quyển ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Em hận bọn họ."Cô ấy nắm chặt ống tay áo, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ nghiêm túc, đôi môi bị cắn đến đầy tơ máu: "Em hận mẹ, cũng hận mấy người ca ca."Chân Minh Châu thở dài, vỗ bả vai cô ấy, nói: "Trước tiên em cứ ở tạm nơi này, sáng mai cũng đừng đi ngay. Đợi mấy ngày để mọi chuyện lắng xuống một chút. Nếu bọn buôn người không phải người địa phương chắc sẽ không ở lại đây lâu. Đợi bọn họ đi rồi thì em rời đi tìm đường sống mới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận