Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 95: Trốn Học 3

Chương 95: Trốn Học 3
Chương 95: Trốn Học 3
Chân Minh Châu nhanh chóng liên lạc với Triệu Xuân Mai, vì cô không thể tự mình xử lý tình huống của người này, cần phải đưa đến bệnh viện điều trị.Đúng như Chân Minh Châu nghĩ, rất nhanh đã có đội y tế đến đây. Họ tiến hành gây mê người nọ rồi đưa đến bệnh viện bằng xe cấp cứu.Là "người giám hộ" duy nhất, Chân Minh Châu nhất định phải đi theo.Không chỉ vậy cô còn dặn dò Trương Vũ: "Giúp tôi chăm sóc và cho gấu trúc nhỏ ăn nhé."Trương Vũ không nghĩ đến mình có thể gặp được chuyện tốt như vậy, cao hứng nói: "Cô cứ yên tâm."Cảm giác tồn tại của anh ta lúc này mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Người áo đen được đưa đến bệnh viện quân y, ngay khi đến đó liền được đưa vào phòng phẫu thuật. Về phần liên lạc với bên bệnh viện thì không cần đến Chân Minh Châu lo, tự nhiên sẽ có người thuộc bộ phận hậu cần đến xử lý. Chân Minh Châu chỉ cần đi cùng là được.Đương nhiên, Chân Minh Châu cũng hiểu được tình huống của người anh em này. Hắn mất máu quá nhiều, lại thuộc nhóm máu hiếm, cũng may là ngân hàng máu của bệnh viện vẫn có thể đáp ứng được.Đặc biệt, trong số những vết thương do đao kiếm gây ra thì có một số miệng vết thương còn xuất hiện phản ứng viêm. Tóm lại, người này có thể nhặt về một mạng ít nhiều cũng là nhờ có Chân Minh Châu. Nếu để hắn nằm ở bên ngoài, hiện tại căn bản là đã tắt thở.Cũng nhờ Chân Minh Châu giúp hắn cầm máu, còn cho hắn uống thêm thuốc kháng sinh; mà đối với người lần đầu tiên dùng kháng sinh như hắn thì dược lực của thuốc có thể phát huy đến mức tối đa nên hắn mới có thể chống đỡ.Mấy ngày nay Chân Minh Châu đều ở lại bệnh viện chăm sóc người này, còn hắn thì vẫn hôn mê chưa biết khi nào sẽ tỉnh. Nhưng Chân Minh Châu cảm thấy nguyên nhân hẳn là có liên quan đến việc gây mê.Người này nằm viện hơn một tuần, thì Chân Minh Châu cũng chỉ có thể gác lại mọi chuyện, ở lại chăm sóc hắn hơn một tuần. Cũng may bệnh viện đã sắp xếp người chăm sóc, nên cô chỉ cần ở lại, cùng làm một vài việc đơn giản là được.Cũng may là cô không phải dọn phân hay nước tiểu, nếu không cô thật sự sẽ bùng nổ.Tuy chỉ mới một tuần, nhưng sự hồi phục của người này có thể nhận thấy bằng mắt thường; đến bác sĩ cũng cảm khái ý chí của người này thật mạnh mẽ, tố chất thân thể cũng rất tốt. Nếu là người bình thường tuyệt đối không thể khôi phục nhanh như vậy.Nhưng tốc độ khôi phục của hắn gần như là gấp vài lần người khác, cực kỳ mạnh mẽ.Hơn nữa, người bình thường khi bị gây mê đều sẽ ngủ li bì, nhưng hắn lại có một vài thời điểm thanh tỉnh. Điều này cũng nói lên ý chí và thể lực của hắn rất mạnh mẽ.Chân Minh Châu cũng không biết tên hắn, đơn giản đặt cho hắn cái tên Tiểu Hắc.Người áo đen, nếu không gọi Tiểu Hắc thì gọi là gì?Tóm lại cũng không thể gọi là Tiểu Bạch.Cô thường nhìn chằm chằm người nọ cả ngày, tự mình nói: "Tiểu Hắc à, không biết anh đã tích bao nhiêu đức mới có thể gặp được tôi. Vừa nhìn thấy liền biết anh không phải người tốt, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận thì sẽ không có ai chọn cứu anh."Lời này không sai một chút nào. Thật ra Chân Minh Châu cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn người này chết trước mặt cô.Thời điểm bọn họ hỗn chiến, cô quan sát rất cẩn thận. Nhưng lúc đó cô kiên quyết không xuất hiện."Anh đó, vận khí rất tốt mới gặp được tôi; mà tôi gặp được anh thì không biết là may mắn hay xui xẻo."Mỗi ngày Chân Minh Châu đều không ngừng lẩm bẩm, nhưng cô cũng biết người này hôn mê không thể đáp lại."Tôi còn có hẹn với mấy người Lý gia, anh phải nhanh chóng khỏe lên, đừng ảnh hưởng đến việc tôi ăn hải sản đó."Chân Minh Châu lại nói: "Từ lúc homestay nhà tôi khai trương đến giờ, không hề tiếp đón một vị khách bình thường nào cả, chỉ gặp những người như anh thôi. Tuy không phải tôi không có tiền nhưng cũng cảm thấy rất áp lực nha.""Cũng không biết rốt cuộc lai lịch của anh như thế nào. Dựa vào quần áo trên người anh, thì chẳng lẽ là người của tổ chức sát thủ sao? Nếu đúng vậy thì tôi đúng là xui tám đời mới gặp phải anh. Ở chỗ các anh những người làm chuyện xấu đều thói quen mặc đồ đen sao?"Chân Minh Châu đang lẩm bẩm, đột nhiên cô cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình. Vừa quay đầu lại thì thấy Tiểu Hắc đã tỉnh, hắn lặng lẽ nhìn cô không nói lời nào.Chân Minh Châu im bặt.Sắc mặt cô khẽ biến, sau đó lập tức duỗi tay ấn ấn chuông được gắn ở đầu giường.Rất nhanh liền nghe được tiếng bước chân xuất hiện ở cửa, vị bác sĩ mặc đồ trắng đi đến, không nói hai lời liền tiêm thuốc mê cho hắn."Ý chí của hắn quá mạnh. Người chưa từng tiêm thuốc mê sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy..."Người đến là Vu Thanh Hàn.Khóe miệng Chân Minh Châu run rẩy: "Đương nhiên là mạnh mẽ rồi, một mình hắn tiêu diệt cả một đám người. Anh không biết đâu, võ công thật sự rất lợi hại."Vu Thanh Hàn đến đây lần này cũng không tiếp xúc với "Tiểu Hắc", nhưng anh vẫn có thể đoán được người này nhất định là cực kỳ lợi hại. Có thể dọa Chân Minh Châu thành như vậy còn không lợi hại sao?Vu Thanh Hàn nói: "Vì thế cô phải cố gắng học võ."Chân Minh Châu: "Chết tôi rồi! Tôi vừa nhớ ra tôi đã một tuần không đi học! Lại còn không xin phép nghỉ! A a a!"Cô vậy mà trốn học!
Bạn cần đăng nhập để bình luận