Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 237:

Chương 237:
Chương 237:
Cô một lòng muốn tập trung vào công việc.Tình cảm là gì, có ăn được không?Không! Vì vậy tốt nhất vẫn nên tập trung vào sự nghiệp.Chân Minh Châu và mấy vị khách trọ đang ngồi quây quần bên bàn trà trong phòng khách ít khách say sưa gặm cổ vịt, trong đầu hồi tưởng lại những điều mình đã nói liền cảm thấy bản thân toát ra ánh sáng nghề nghiệp; nhưng trên thực tế, trong sâu thẳm nội tâm của cô không dám bắt đầu một đoạn tình cảm.Chân Minh Châu không muốn mất đi người yêu như đã từng mất mẹ, nên thà... đừng bắt đầu.Trốn tránh hiện thực có đáng xấu hổ không?Không hề! Hơn nữa còn rất có ích.Chân Minh Châu lập tức vứt bỏ hết mọi thứ ra sau và tập trung gặm cổ vịt.Đôi khi mỹ thực có thể an ủi nội tâm con người.Ngoại trừ cô thì những người khác cũng ăn uống hăng say.Thật ra, giữa trưa hai người người mới đến vẫn đang do dự, nhưng hình ảnh Chân Minh Châu và Túc Ninh ngồi trên băng ghế nhỏ ăn cơm vô cùng dụ hoặc bên bọn họ cũng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Những món ăn trên bàn bọn họ chưa từng ăn qua. Hay nói đúng hơn là chưa từng nhìn thấy những món ăn này.Chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.Hai chú ếch Từ Nhất Ninh và Văn Khâm quan sát mọi thứ xung quanh nhưng hoàn toàn không biết gì cả. Tuy nhiên bọn họ cũng biết ở đây bọn họ sẽ tiếp xúc với những thứ bọn họ chưa từng gặp qua.Một trong những mục đích Bạch lão sư mạo hiểm dẫn bọn hắn ngàn dặm xa xôi đến nơi này cũng là vì chuyện này.Đương nhiên bọn họ thật sự gặp nạn, muốn lẩn trốn cũng là sự thật, muốn tìm một nơi bí ẩn cũng là thật. Thế nhưng chẳng lẽ trong kinh thành không tìm được một nơi thích hợp sao? Có lẽ vẫn có.Dù không có thì vẫn còn những khu vực phụ cận kinh thành, bọn họ không nhất thiết phải đến nơi này.Tuy nhiên Bạch lão sư là mạo hiểm dẫn bọn họ đến đây cũng là vì nơi này rất thần kỳ.Thứ nhất, ở đây quả thật rất an toàn, thậm chí không cần để lại người bảo vệ bọn họ, như vậy cũng sẽ không thu hút được sự chú ý của người khác, nên phương diện an toàn được đảm bảo tuyệt đối. Nhưng điều quan trọng nhất chính là nơi này có quá nhiều vật thần kỳ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe nói qua.Bạch lão sư hy vọng bọn họ có thể ở lại đây học được thêm nhiều thứ cũng như đạt được một thành tựu nhất định.Bọn họ cũng hiểu Bạch lão sư dẫn bọn họ đến nơi thần bí này là muốn cho họ một cơ hội, ông ấy thật sự xem bọn họ như người một nhà, đồng thời cũng đặt niềm tin vào bọn họ.Vì thế hai người bọn họ sau đây đến đây đều hiểu rõ tình huống của nơi này, đồng thời cũng rất tôn kính Chân Minh Châu.Nếu bọn họ bị đuổi đi, không cần đến hoàng tử gì đó đến đối phó bọn họ thì Bạch lão sư cũng sẽ bóp chết họ.Mọi nơi trong căn nhà này đều rất thần kỳ, nhưng... sao thức ăn trông có vẻ quái lạ?Hai người nhìn một bàn thức ăn trước mặt, cảm thấy nó không giống với những đồ vật thần kỳ họ đã từng thấy. Hơn nữa, những món này thật sự ăn ngon sao?"Món này gọi là gì?"Chân Minh Châu: "Hamburger."Từ Nhất Ninh và Văn Khâm liếc nhìn nhau, dáng vẻ mê mang chứng tỏ chưa từng nghe qua món ăn này. Tuy vậy nhưng hai tay không hề chần chừ, mỗi người nhanh tay cầm một cái hamburger, học theo Túc Ninh cắn một miếng."Oa, hương vị rất đặc biệt, ăn rất ngon.""Hơi cay." Người còn lại nói thêm.Chân Minh Châu: "Hai người có thể ăn cay không? Nếu không thể ăn cây thì có thể ăn loại này, đây là hamburger không cay."Chân Minh Châu mua cả hai loại.Từ Nhất Ninh lập tức đáp: "Chúng tôi có thể ăn cay, đặc biệt tôi rất thích ăn các món cay. Mẫu thân tôi làChân Minh Châu: "Vậy cậu có muốn nếm thử cổ vịt cay không, còn có cánh vịt nữa, mấy món đó ăn cũng rất ngon."Từ Nhất Ninh: "Vịt?"Vịt không phải chỉ có thể dùng để hầm canh thôi sao?Nhưng nhìn thấy sắc mặt cô không hề thay đổi, nên hắn cũng không để lộ ra việc mình chưa từng nghe nói đến món này, gật đầu nói: "Được."Chỉ là nghe hắn nhắc đến đất Thục, Chân Minh Châu lại có chút tò mò: "Mẹ cậu đến từ đất Thục sao? Nơi đó cách nơi này bao xa?"Từ Nhất Ninh: "Rất xa, nghìn trùng đại dương.""Khụ, khụ!" Lời này khiến Chân Minh Châu bị sặc không nói được, phải mất hơn nữa ngày mới có thể lên tiếng: "Nghìn trùng đại dương?"Từ Nhất Ninh gật đầu, nói: "Đúng vậy."Chân Minh Châu kinh ngạc, đôi mắt mở to. Ý nghĩa của bốn chữ nghìn trùng đại dương này là như cô hiểu sao?Vốn dĩ cô còn muốn hỏi thêm một số tin tức, nhưng không ngờ vừa tán gẫu đã tìm ra manh mối. Dựa theo suy đoán của bản thân, hiện ở tại bọn cô đang ở khu vực Trung bộ, như vậy thì không cần vượt đại dương mới đến được đất Thục. Vì vậy điều này chứng tỏ nơi này thật sự có vấn đề.Chân Minh Châu trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, lại nhìn Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đang do dự cầm một cái cổ vịt lên.Hai mắt Văn Khâm sáng lên: "Món cày có độ cay vừa phải đủ để khử được mùi tanh của vịt; hương vị độc đáo lại không kém phần đậm đà, dường như vẫn còn lưu lại trong khoang miệng..."Từ Nhất Ninh: "Nói tiếng người."Văn Khâm: "Mùi vị ăn rất ngon."Chân Minh Châu bật cười.Dáng vẻ thư sinh nhà giàu công tử chỉ trong một giây liền thay đổi.Cô hài hước nói: "Xem ra các cậu cũng rất thú vị."Giữa hai người bọn họ thì dường như Từ Nhất Ninh là người làm chủ, hắn nói: "Hai người chúng tôi là biểu huynh biểu đệ, phụ thân tôi là một vị đại nho nhưng tôi lại thích làm ăn buôn bán; phụ thân của biểu đệ là Hộ Bộ thượng thư, cả ngày tính chuyện thu gom ngân sách nhưng hắn lại thích đọc sách, đối với những thứ liên quan đến tiền bạc đều dốt đặc cán mai, hơn nữa cũng không có hứng thú. Mẫu thân và dì đã từng nói, nếu không phải chính mắt thấy bà mụ ôm chúng tôi ra ngoài đều cho rằng không cẩn thận đã ôm nhầm. Hai người chúng tôi đều khiến phụ thân mình cảm thấy phiền muộn."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Cũng không phải cha con là giống nhau, tôi cũng đâu giống với ba tôi."Văn Khâm: "Tiên nữ cũng có phụ thân sao..."Từ Nhất Ninh bịt miệng hắn lại, Văn Khâm: "Ngô, ngô."Câm miệng.Chân Minh Châu nhướng mày: "Sao cậu lại nói vậy? Chẳng lẽ tôi từ tảng đá nứt ra?"Cô đột nhiên nhìn về phía Túc Ninh, nói: "Anh không được ăn cay, anh ăn loại không cay, loại cay không thích hợp với anh."Thời điểm có người khác ở bên cạnh, Túc Ninh luôn rất trầm mặc, dường như không muốn giao tiếp với mọi người. Nhưng không phải là không có cảm giác tồn tại, người lại cảm giác tồn tại của người này rất mạnh, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.Chỉ là hiện tại người không dễ chọc - Túc Ninh đang đặt phần cánh vịt trên tay xuống, nói: "Tôi biết rồi."Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: "Trời đầy mây."Chân Minh Châu: "Chẳng lẽ lại muốn mưa? Cả ngày trời mưa không dứt."Túc Ninh cười nói: "Trời mưa cũng không tệ lắm."Chân Minh Châu gật đầu: "Anh nói cũng đúng.""Cái kia ..." Văn Khâm do dự, sau đó nói: "Nếu trời mưa cần phải che hoa trong sân lại."Chân Minh Châu: "Hoa sao?"Văn Khâm gật đầu, nói: "Đúng vậy, khi mưa nhiều, hoa trong sân nếu không được che phủ sẽ bị thối gốc."Chân Minh Châu không hiểu biết nhiều về hoa, nhưng vẫn gật đầu nói: "À được, tôi biết rồi, chút nữa tôi sẽ xử lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận