Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 391:
Chương 391:
Hiện tại các thiết bị chuyên dụng và khoa học kỹ thuật đều rất phát triển, nên rất nhanh nhóm người Vu Thanh Hàn đã có phát hiện.Người phụ trách khai thác là Tiểu Vương hiện đang phát điên, anh ta loạng choạng chạy đi tìm Vu Thanh Hàn và nhóm người Trần lão.Tiểu Vương thở hổn hển: "Chúng tôi phát hiện quả nhiên có một mật thất bên dưới lòng đất."Tin tức này khiến mọi người cảm thấy phấn chấn hẳn lên.Mọi người cũng không phải vì tiền, nhưng nếu những thứ này được khai quật sẽ mang ý nghĩa minh chứng rất lớn.Bởi vì có phát hiện mới nên mọi người đều làm việc hừng hực khí thế. Vào ngày thứ tư, sau một loạt âm thanh vang lên, cuối cùng căn mật thất cũng được thấy ánh sáng mặt trời.Sau khi mật thất được thông khí, mọi người đeo khẩu trang rồi tiến vào bên trong.So với những người khác thì Túc Ninh biết rõ hơn: "Nơi này không phải cổ mộ mà chỉ là một nơi cất giữ đồ vật, cũng không có cơ quan."Sở dĩ, bọn họ vẫn đeo bình oxy và mặt nạ chống độc là vì sợ nơi này bị đóng kín lâu ngày sẽ sinh ra khí độc gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể, nhưng Túc Ninh có thể xác định nơi này không có cơ quan gì cả.Trần lão và một số người khác cũng đi theo, có thể thấy được mật thấy được đào rất sâu, nhưng đúng như lời Túc Ninh nói đây chỉ là nơi cất giấu đồ vật, không có họa tiết trang trí đặc biệt.Có một vài ngôi mộ cổ treo không ít bích hoạ, nhưng mấu chốt là lo lắng sẽ xuất hiện vấn đề oxy hoá.Nhưng ở nơi này không cần lo lắng đến vấn đề đó, cũng nhờ Túc Ninh cam đoan bản thân rất hiểu rõ nơi này nên bọn họ mới có thể thả lỏng tinh thần, nếu không thì bình thường để khai quật một nơi như thế này phải mất ít nhất một đến hai năm.Chính vì vậy mà công tác khai quật diễn ra rất nhanh.Chỉ mất bốn ngày đã có thể giúp những thứ bên trong nhìn thấy ánh mặt trời thêm một lần nữa.Sau khi tiến vào, bọn họ phát hiện nơi này giống như một kho hàng rộng với diện tích khoảng 500m2. So sánh nơi này với một kho hàng lớn cũng không quá khoa trương vì bên trong có vô số chiếc rương được chất thành đống, dù đã trải qua hàng trăm năm nhưng gỗ vẫn chưa bị mục, nguyên nhân chắc có lẽ là do nơi này luôn bị phong kín.Túc Ninh lặng lẽ đi đến trước một chiếc rương, anh trực tiếp rút ra dây thép trong tay rồi mân mê, sau đó ổ khoá được mở ra.Cả đoàn người: "..."Túc Ninh không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ nhanh chóng mở nắp rương ra."Fuck!"Mọi người đều bị chấn kinh.Tuy bọn họ biết nơi này có rất nhiều thứ tốt, nhưng nghe nói và tận mắt nhìn thấy là hoàn toàn khác nhau, vừa mở ra liền nhìn thấy một rương kim nguyên bảo kim quang lấp lánh.Việc này đúng là quá chấn động lòng người."Nơi này..."Túc Ninh: "Ở nơi này hẳn là có khoảng hai ngàn cái rương, tôi cũng không biết số lượng chính xác, ngoại trừ vàng thì vẫn còn có rất nhiều vàng bạc châu báu và các vật dụng bằng ngọc."Mọi người: "!!!"Vu Thanh Hàn cảm thấy trước kia bản thân mình cũng được xem như một người kiến thức rộng rãi, nhưng hiện tại mới biết tất cả đều là đánh rắm. Anh vẫn còn thiếu hiểu biết, dù sao trước giờ vẫn chưa từng nhìn thấy nhiều thứ quý giá như vậy. Thử nghĩ xem nếu tất cả những chiếc rương ở đây đều là vàng...Dường như có thể xem như một ngân hàng dự trữ vàng.Nhưng dù là ngân hàng dự trữ vàng ở Lệ thành cũng không có nhiều vàng như ở đây.Đương nhiên cũng có thể nơi này không phải chỉ có vàng.Túc Ninh: "Nếu mọi chuyện đã được xác nhận thì có phải anh nên sắp xếp người..."Vu Thanh Hàn: "Tôi đã sắp xếp."Bọn họ không thể tự mình vận chuyển hết những thứ này, lúc này phải tìm đến những vị quân nhân dân đáng yêu, gần khu vực này có bộ đội đặc chủng đang đóng quân. Vì thế Vu Thanh Hàn không chút do dự lập tức mượn người.Khi quân đội đến phong tỏa khu vực này, Thẩm Nham cũng đuổi đến, nhìn từng chiếc rương được khiêng ra khỏi mật thất mọi người đều phấn khởi, nhóm lính canh gác trên đảo càng thêm mê mang và khiếp sợ. Làm sao bọn họ có thể tưởng được nơi đảo nhỏ mà mình đang đóng quân lại có nhiều thứ quý báu như vậy.Nói cách khác, bọn họ đã "ở" cùng với những thứ quý giá này lâu như vậy sao?Lúc này, bọn họ cũng cảm thấy bản thân mình trở nên quý giá hơn.Tiểu Phương còn tự lẩm bẩm một mình: "Quả nhiên là ý trời, năm đó lũ khốn đó không tìm được gì trên đảo nên chỉ có thể phá hủy mấy bức tường... Ai ngờ được trên đảo lại có nhiều đồ vật quý giá như vậy."Như vậy còn không phải là ý trời sao?Trần lão phụ trách hướng dẫn mọi người tiếp tục thăm dò, Điền lão chịu trách nhiệm dẫn theo mọi người kiểm tra lại thông tin đăng ký của những thứ này, ông ấy nắm tay Túc Ninh rồi bật khóc."Nơi này có rất nhiều thứ quý giá, đủ để trưng bày trong một viện bảo tàng riêng. Túc Ninh, cám ơn cậu, thật sự cám ơn cậu."Túc Ninh được khích lệ, dù sắc mặt vẫn như cũ nhưng lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.Anh chưa từng được người khác khen ngợi, những gì đã làm trước kia đều được xem như chuyện đương nhiên, cũng chưa có ai nói anh là người tốt. Nhưng hiện tại anh cảm nhận được mọi người thật lòng biết ơn mình.Kỳ thật, anh quyên tặng những thứ này cũng không đến tay bất kỳ ai mà đều được giao nộp lên quốc gia, nhưng mọi người đều thật lòng cảm ơn anh, nhìn thấy anh cũng kính trọng hơn vài phần. Dường như Túc Ninh đã hiểu được tình cảm của những người này đối với quốc gia.Thật ra anh cũng rất cảm ơn quốc gia và cảm thấy tự hào vì có thể lưu lại đây.Nơi này thật sự rất tốt, các công trình kiến trúc sừng sững, con người lương thiện... tất cả đều rất tốt đẹp.Anh mím môi, thấp giọng nói: "Đây là những chuyện tôi nên làm.""Không có gì là nên hay không nên. Có rất nhiều việc nên làm nhưng lại không có ai làm. Cậu có thể vô tư như vậy thật khiến mọi người khâm phục."Túc Ninh bật cười...Những người bên ngoài vẫn chưa biết gì về thu hoạch của nhóm người Túc Ninh, nhưng Chân Minh Châu đã nhận được tin tức. Cô gần như đã từ trên sô pha nhảy dựng lên, gào thét: "Thật sao? Thật sao? Mọi người thật sự tìm được rồi sao?"Cô thật sự không nghĩ đến lại có gặp được cơ duyên như vậy.Túc Ninh mỉm cười, ừ một tiếng rồi nói: "Tôi thật sự rất vui vì cuối cùng mình đã có thể làm được chuyện gì đó."Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy."Cô cũng mừng cho mọi người, có thu hoạch chính là chuyện tốt.Nhưng trong lòng cô cũng có tiếc nuối nho nhỏ, đó là cô không thể đến đó tận mắt chứng kiến, nên không biết tình huống ở bên kia là như thế nào.Chân Minh Châu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỳ thật, tôi cũng muốn đến đó xem một lần cho biết."Túc Ninh lập tức nói: "Sẽ có cơ hội, tôi đã nói với phó phòng Vu, về sau sẽ sắp xếp cho cô một kỳ nghỉ để cô có thể ra ngoài thả lỏng một chút, nếu cô muốn đến nơi này thì tôi đi cùng với cô."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Tôi là tò mò về khí thế ngất trời của mọi người ở bên đó, đến lúc mọi việc đều kết thúc thì tôi đến đó làm gì? Đến tham quan hoang đảo và mật thất trống rỗng kia sao? Không có ý nghĩa gì cả."Túc Ninh nghe vậy cũng cảm thấy rất đúng.Bất quá anh vẫn mang theo ý cười, giọng nói vô cùng ôn nhu."Điền lão nói sau khi trở về ông ấy sẽ xin phép bên trên cho phép xây dựng viện bảo tàng để lưu giữ những vật phẩm ở đây, nếu có thì chúng ta cùng nhau đi xem, được không?"Anh nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu. Chân Minh Châu nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của anh thì bật cười khanh khách.Cô giả vờ suy nghĩ, sau đó mới nói: "Vậy được, chờ đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem."Bất quá cô cũng kinh ngạc, nói: "Có nhiều đồ vật đến mức đủ để xây dựng một viện bảo tàng sao?"Cô nghĩ rằng cũng như những lần khai quật khác, đồ cổ được khai quật ra sẽ được mang đến trưng bày ở một viện bảo tàng nào đó, dù gì cũng có một vài thứ không thể trưng bày. Nhưng khi nghe những lời Túc Ninh lời thì dường như không phải như vậy.Cô tò mò hỏi: "Thật sự rất nhiều sao?"Túc Ninh gật đầu: "Cực kỳ nhiều, thật ra vàng là ít nhất, phần lớn đều là châu báu, còn có rất nhiều chai lọ vại bình."Những lời này không thể nói với người khác, nhưng Chân Minh Châu thì không sao cả."Tôi thấy mấy người Điền lão nhìn đống chai lọ vại bình đó khóc đến rối tinh rối mù, hẳn là rất có ý nghĩa lịch sử."Chân Minh Châu bật cười, nhỏ giọng nói: "Thật sự là một chuyện rất tốt."Túc Ninh gật đầu: "Đúng vậy."Sau đó, hai người nhìn nhau cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận