Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 233:
Chương 233:
Lúc này, Chân Minh Châu bèn nói ra chuyện của Lâm Nghiên."Thật ra, Nghiên Nghiên gặp rất nhiều áp lực trong công việc và cảm thấy mệt mỏi. Cô ấy muốn nghỉ việc, sau đó nghỉ ngơi một thời gian rồi mới quay lại làm việc. Vì việc này cô ấy sợ mọi người không vui nên bảo cháu đến đây nói trước một tiếng."Ba Lâm: "Ôi, làm chú tưởng là có chuyện gì, nếu muốn từ chức thì từ chức. Đứa nhỏ này quá mạnh mẽ nên tự tạo áp lực cho bản thân. Từ lâu, chú và dì đã muốn khuyên con bé nghỉ ngơi một thời gian, nếu tiếp tục làm việc điên cuồng như vậy thì người làm cha làm mẹ như chúng ta rất đau lòng, nhưng lại không muốn đả kích ý chí của con bé nên chưa từng nói ra. Vậy mà bây giờ con bé còn sợ chú và dì không vui, chẳng lẽ chú dì là người khắc nghiệt với con cái sao? Con bé muốn làm cái gì thì tuỳ ý nó quyết định."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Cháu biết ngay mà, dì Lâm và chú Lâm là tốt nhất, chắc chắn là Nghiên Nghiên suy nghĩ nhiều rồi."Mẹ Lâm vuốt ve mái tóc dài của Chân Minh Châu, nói: "Miệng cháu thật ngọt."Sau đó bà ngập ngừng hỏi: "Con bé bị ai bắt nạt sao? Nếu không thì con bé cũng sẽ không nói ra những lời như vậy, dì biết Nghiên Nghiên là một đứa rất kiên cường."Chân Minh Châu: "Vốn dĩ ngành nghề này đã rất áp lực, lãnh đạo lại khó chung đụng nên khó tránh khỏi sẽ khiến tâm trạng cô ấy trở nên như vậy. Cô ấy còn nói sau khi từ chức sẽ mua một chiếc xe RV, theo ba cháu đi du lịch giải sầu."Ba Lâm than thở: "Đúng là ý kiến hay, tôi còn chưa được đi du lịch như vậy đâu."Ngay sau đó liền nói: "Đúng rồi, tôi có thể đi du lịch với con gái, thỉnh thoảng sẽ thay nhau lái xe, buổi tối tôi sẽ sang ở chung với lão Chân, không có gì bất tiện cả, tiện thể còn..."Mẹ Lâm nhìn ông bằng ánh mắt giết người: "Sao lại gạt tôi qua một bên?"Ba Lâm: "Bà đi rồi thì ai mở cửa kinh doanh."Mẹ Lâm cười lạnh, ánh mắt sắc như dao, nói: "Tôi sẽ đi du lịch với con gái, ông ở nhà trông coi cửa hàng."Ba Lâm gục đầu xuống.Chân Minh Châu thấy vậy liền cười vui vẻ, chắc vì tiếng cười khanh khách của cô mà ba Lâm và mẹ Lâm cũng ngượng ngùng cười theo.Bọn họ lại tiếp tục dọn dẹp, mẹ Lâm nhìn thấy một quyển sổ liền thắc mắc: "Sao ông lại lấy gia phả ra vậy?"Ba Lâm: "Thì ra là ở kho hàng, tôi còn không biết nó ở đây mà."Ông mở gia phả ra, nói: "Nhiều năm trước tổ tiên nhà chúng ta cũng có một số người tài."Chân Minh Châu cũng tò mò đi qua xem, vừa nhìn được trạng đầu tiên liền sững sờ.Cha Lâm mẹ Lâm thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô liền hỏi: "Sao vậy?"Chân Minh Châu cố gắng hít sâu một hơi, chỉ vào dòng thứ nhất của trang đầu tiên nói: "Lâm Tú Tuệ này là..."Càng ngạc nhiên hơn nữa là cái tên Lý Nhị Dương được viết bên cạnh tên Lâm Tú Tuệ.Trùng hợp là Chân Minh Châu đều biết những người này.Mấy người cháu trai của Lý gia đều lấy tên Dương, theo thứ tự sẽ là Đại Dương, Nhị Dương...Chân Minh Châu đã từng gặp qua Đại Dương và Nhị Dương một lần khi bọn họ đến giao hải sản. Tuổi của Lý Nhị Dương không lớn, tính tình khá cởi mở, có chút ồn ào nhưng lại rất nhiệt tình.Cô muốn nói rằng những người trong ảnh hoàn toàn không có quan hệ gì với những người cô quen biết, nhưng cô không thể thuyết phục được chính mình, sao có thể không có quan hệ được chứ? Những cái tên này vừa nghe liền cảm thấy rất đặc biệt. Chân Minh Châu nhìn về phía ba Lâm mẹ Lâm.Cô nói: "Lý Nhị Dương và Lâm Tú Tuệ đều là tổ tiên của của chú sao?""Đúng vậy, hai vị này chính là tổ tiên nhà chú, Lý Nhị Dương là lão tổ tông nhà họ Lâm, còn Lâm Tú Tuệ là vợ của ông ấy. Về phần tại sao khi ấy mọi người trong nhà đều lấy họ của bà ấy cũng là do nguyên nhân sâu xa. Theo lời ông bà kể lại thì bà ấy thật ra không phải họ Lâm. Trong lúc hoạn nạn bà ấy may mắn được một vị tiên tử giúp đỡ, tiên tử đã lấy cho bà ấy cái tên này, trùng hợp là gia đình của lão tổ tông cũng được vị tiên tử này giúp đỡ. Sau này, vợ chồng bọn họ vì muốn tưởng nhớ cũng như cảm ơn vị tiên tử đó nên cả nhà chú đều theo họ Lâm. Nhưng chuyện này đã qua mấy trăm năm nên không ai biết thật hư chuyện này như thế nào. Câu chuyện này được ba chú kể lại cho chú, chính ông nội chú là người kể lại cho ba chú, còn ông nội nghe được chuyện này từ miệng ông cố..."Hai mắt Chân Minh Châu mở to hơn cả chuông đồng.Đương nhiên là cô biết chuyện này.Nghĩ đến đây Chân Minh Châu liền cảm thấy đầu óc ong ong, cô vốn tưởng rằng triều đại hư cấu như Túc triều hoàn toàn không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng xem ra không phải vậy, nhà ba Lâm rõ ràng là hậu duệ của Lâm Tú Tuệ.Cô biết điều này, đó chỉ là một triều đại hư cấu."Sao vậy Minh Châu? Cháu chưa từng nghe qua những chuyện như thế này sao? Mấy người trẻ như bọn cháu chắc là không tin trên đời này có thần tiên ma quỷ đâu nhỉ."Chân Minh Châu: Hình như thần tiên mà mọi người nhắc đến có lẽ... là cháu?Chân Minh Châu cảm thấy dường như mình đã biết được sự thật.Nhưng lúc này đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, lập tức hỏi: "Vậy chú có biết lão tổ tông là người thời đại nào không?"Ba Lâm: "Chuyện này thì chú không biết, trên gia phả cũng không viết những điều này. Bình thường trên gia phả đều không viết những thông tin này, chỉ viết nhà mình có những ai?"Chân Minh Châu: "Ồ."Cô gãi đầu, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Chú Lâm, dì Lâm, đột nhiên cháu nhớ ra cháu còn có việc nên không thể ở lại đây lâu, cháu đi trước ạ..."Mẹ Lâm: "Được, để dì Lâm tiễn cháu."Chân Minh Châu: "Vâng."Dáng vẻ cô có chút hoảng hốt nhưng vẫn cố trấn định, chỉ là khi vừa lên xe liền nổ máy rồi đạp chân ga lao đi vun vút.Mẹ Lâm kêu lên: "Lái xe chú ý an toàn, đứa nhỏ này sao lại gấp gáp đến vậy chứ, chạy chậm một chút..."Chân Minh Châu vẫy tay chào sau đó cao giọng nói: "Cháu biết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận