Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 232:
Chương 232:
Chân Minh Châu rất ít khi ra ngoài vào thời điểm homestay có khách, nhưng hôm nay là ngoại lệ.Chân Minh Châu không dám tin tưởng người khác hoàn toàn, nên cô lập tức kích hoạt hàng rào bảo vệ, cô rất ít khi sử dụng nó vì cô luôn cảm thấy hàng rào bảo vệ mang đến cảm giác rất kỳ quái, sẽ khiến những người bên trong như đang ngồi tù.Nhưng hiện tại Túc Ninh vẫn đang bị thương, lại có thêm hai người mới đến đây ngày đầu tiên nên Chân Minh Châu vẫn quyết định kích hoạt hàng rào bảo vệ.Chân Minh Châu thấy bọn họ mở cửa nhìn xung quanh, liền ăn ngay nói thật: “Tôi có việc phải ra ngoài một chút, nhưng tôi không yên tâm về mọi người nên đành phải kích hoạt hàng rào bảo vệ. Tuy nhiên mọi người cứ yên tâm, buổi chiều tôi sẽ trở về.”Túc Ninh nghe vậy liền gật đầu rồi đi vào phòng.Còn hai người Từ Nhất Ninh và Văn Khâm, vì là lần đầu tiên đến đây nên không biết phải nói gì, chỉ gật đầu.Thấy bọn họ đều hiểu và thông cảm, trong lòng Chân Minh Châu cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xách túi ra ngoài: “Đợi tôi trở lại tôi sẽ mua thức ăn ngon cho mọi người.”Lúc này, Túc Ninh vốn dĩ đã vào phòng lại quay ra, nói: “Bà chủ, tôi muốn ăn hamburger.”Chân Minh Châu: “Được.”Cô búng tay một cái, nói: “Không thành vấn đề.”Cô phát hiện quả nhiên hamburger có ma lực khá lớn, A Cửu rất thích, Túc Ninh dường như cũng khá thích món này. Nhưng cô cũng không cảm thấy kỳ quái, chẳng hạn như Trương Lực lại thích mì ăn liền kia kìa. Có lẽ là vì ở cổ đại không có nên bọn họ mới thích như vậy.Vật lấy ít làm quý.Còn bản thân cô khi ăn các loại rau xanh thu mua từ cổ đại cảm nhận được vị tươi non của nó.Nguyên nhân cũng như nhau mà thôi.Chân Minh Châu sắp xếp mấy thứ rồi ra ngoài, thầm nghĩ đã lâu rồi cô không đến nhà dì Lâm, không biết bọn họ như thế nào rồi. Chân Minh Châu phóng xe ra ngoài, cô khá bận rộn nên ít khi ra khỏi cửa, chính vì vậy mà cô phóng xe như bay, tâm trạng rất vui vẻ.Xe chạy vào thị trấn, chẳng mấy chốc đã đến cửa hàng tạp hoá nhà họ Lâm, nhưng vừa đến nơi thì Chân Minh Châu đã cảm thấy choáng váng.Mọi thứ trông có vẻ rất lộn xộn.Chân Minh Châu nhanh chóng xuống xe, lên tiếng gọi: “Dì Lâm.”Mẹ Lâm Nghiên nghe thấy tiếng gọi thì vội vàng đi ra, vui vẻ nói: “Là Minh Châu à, vào nhà đi cháu.”Chân Minh Châu: “Trên xe có cải thìa được trồng hữu cơ, không ô nhiễm nha.”Chân Minh Châu ôm thùng rau, dì Lâm nhanh chân đi đến rồi tiếp nhận. Bà cười nói: “Con đúng là bé ngoan, lúc nào cũng nghĩ đến dì Lâm.”Chân Minh Châu theo bà vào nhà, tò mò nhìn xung quanh rồi nói: “Dì Lâm, sao ở đây lại lộn xộn như vậy, ủa đây không phải là đồ vật trên lầu sao?”Cửa hàng tạp hoá của Lâm gia nằm ở ngôi nhà mặt tiền trên phố, nhưng phía bên trên ngôi nhà là một tiểu khu, Lâm gia hiện sống ở lầu trên căn nhà này - tức là lầu hai.Dì Lâm: “Dì và chú của cháu định xây một cầu thang nhỏ nối giữa lầu một và lầu hai, như vậy đi lên đi xuống cũng thuận tiện hơn, không cần phải đi vòng đến cầu thang của tiểu khu để lên lầu về nhà, như vậy sẽ thuận tiện hơn trước đây rất nhiều. Trước kia dì và chú cũng đã định làm như vậy nhưng kéo dài mãi vẫn chưa thực hiện được, đến hôm nay mới hạ quyết tâm đấy.”Chân Minh Châu liền hiểu ra, ồ lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, nói: Làm cái này sẽ mất bao lâu?”Dì Lâm cười nói: “Những việc nhỏ như thế này làm rất nhanh, chỉ trong hôm nay là xong thôi. Cháu xem, hiện tại chưa hoàn thiện nhưng vẫn có thể leo lên leo xuống bằng cầu thang này được rồi, tốt hơn rất nhiều so với việc phải đi vòng quanh tiểu khu, trên thực tế cũng chỉ là tầng trên và tầng dưới mà thôi.”Chân Minh Châu ngẩng đầu quan sát, sau đó nói: “Cũng đúng nha.”Cô đi lên cầu thang, quả nhiên là thuận tiện hơn rất nhiều, vừa lên tới chính là phòng khách bên cạnh kho hàng nhỏ.Dì Lâm nói: “Sau khi dọn hết đồ trong nhà kho ra ngoài, đi sẽ dỡ bỏ cánh cửa nhà kho để nhà kho và phòng khách hợp làm một, thiết kế này không tồi đúng không?”Chân Minh Châu gật đầu, nói: “Như vậy khá tốt ạ.”Bởi vì kho hàng nhỏ trên lầu bị dỡ bỏ nên mấy thứ trong kho hàng phải được dọn hết ra ngoài, ba Lâm đang ngồi trên sàn nhà sắp xếp lại đống lộn xộn này.“Minh Châu tới đó à. Đúng lúc, chú đang xem ảnh cháu cùng Nghiên Nghiên chụp khi còn nhỏ này.”Chân Minh Châu bước lại gần: “Ảnh khi còn nhỏ sao?”Ba Lâm cười rạng rỡ nói: “Ừ, nhìn xem, đây là con này. Lúc nhỏ con thích màu hồng, mặc áo bông nhỏ màu hồng, Nghiên Nghiên nhà chú thì thích màu xanh lục, hai đứa đứng một chỗ thường bị chú trêu là màu mè.”Mẹ Lâm đánh ba Lâm một cái, nói: “Có người làm cha làm chú nào nói con cháu mình như vậy không? Tôi bảo ông dọn dẹp mấy thứ này mà ông đang làm gì vậy? Tự mình tạo trò vui cho mình à.”Mấy lời mẹ Lâm nói cũng không hoàn toàn sai, bà giật lấy quyển album trong tay ba Lâm, nói: “Mình Châu đến đây cùng xem ảnh với dì nào.”Chân Minh Châu: “Vâng ạ.”Cô lại gần, nói: “Đây cũng là ảnh cháu và Nghiên Nghiên chụp chung, hồi nhỏ bọn con chụp chung thật nhiều ảnh nha.”Mẹ Lâm cười nói: “Còn không phải sao. Nhưng lúc nhỏ cháu cũng không khác gì Nghiên Nghiên, nhưng hiện tại thì xinh đẹp hơn Nghiên Nghiên rất nhiều. Mỗi lần Nghiên Nghiên gọi điện thoại về nhà đều là dáng vẻ đầu bù tóc rối, cũng không biết công việc ở đó vất vả như thế nào.”Khi còn bé có thể nhìn ra hai đứa bé đều có nét đáng yêu, nhưng bây giờ Chân Minh Châu và Nghiên Nghiên nhà bọn họ thật sự có sự khác biệt.Đó là sự khác biệt giữa đại mỹ nữ và người bình thường.“Này Minh Châu, từ ngày con về đây kinh doanh homestay dì thấy con ngày càng xinh đẹp hơn.”Chân Minh Châu: “Đó là do tâm trạng cháu thoải mái, hơn chế độ ăn uống hợp lý, không giống với Nghiên Nghiên.”“Cũng đúng, có lần dì gọi video cho con bé lúc 11 giờ đêm, thời điểm đó con bé vẫn đang tăng ca, công việc thật quá vất vả.” Mẹ Lâm đau lòng vì con gái.Chân Minh Châu nhìn bọn họ, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Dì Lâm, thật ra...”Cô có chút do dự.Ba Lâm mẹ Lâm liền nói: “Sao vậy? Đứa nhỏ này, có gì mà phải ấp úng, Lâm Nghiên có chuyện gì sao? Hả?” Bình thường cũng như vậy, mỗi khi Lâm Nghiên gây ra rắc rối không dám về nhà sẽ để Minh Châu đến làm thuyết khách. Đây là chiêu cũ không biết đã sử dụng bao nhiêu lần, nên khi thấy Minh Châu đột nhiên ấp a ấp úng là bọn họ liền nhìn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận