Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 196:
Chương 196:
Túc Ninh tỉnh lại sớm hơn so với dự tính một chút.Hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại liền thấy cảnh vật trong phòng đã thay đổi.Vốn dĩ phòng bệnh ở bệnh viện chỉ là màu trắng, trang trí cũng rất đơn giản. Nhưng hiện tại trong phòng lại có thêm một số thứ, hơn nữa có nhiều màu sắc khác nhau. Không cần nghĩ cũng biết nơi này chính là quán trọ Xuân Sơn.Hắn khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn khắp căn phòng, trong phòng không có ai khác ngoài hắn, cũng rất yên tĩnh, nhưng hắn thích nơi này hơn bệnh viện. Khoé miệng Túc Ninh nhẹ nhàng cong lên.Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã tối rồi.Túc Ninh giơ tay dụi mắt, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Dù nơi này không phải nhà của hắn nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác thoải mái và an toàn hơn. Hắn cố gắng chống đỡ từ kinh thành chạy đến nơi này, thật ra bản thân hắn cũng không biết mình có bao nhiêu cơ hội chiến thắng vận mệnh.Hay nói đúng hơn hắn căn bản không nghĩ đến việc mình có khả năng sống sót. Hắn liều mạng chạy đến chỗ này không phải vì để được cứu mà chỉ muốn gặp Chân Minh Châu lần cuối.Chỉ là hắn không ngờ mình lại được cứu sống lần nữa.Lần trước cô đã cứu hắn một mạng, lần này cũng vậy.Âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa phòng lộ ra khe hở nhỏ. Túc Ninh nghiêng đầu thì nhìn thấy một cái đầu nhỏ, dường như bé gái không nghĩ đến hắn đã tỉnh nên có chút hoảng sợ. Nhưng rất nhanh cô bé đã vui vẻ lên tiếng: "Chú đã tỉnh, thật sự tốt quá!"Cô bé nhanh chóng xoay người chạy đi, vừa chạy vừa kêu: "Chị xinh đẹp ơi, chú đã tỉnh."Hiếm khi hôm nay không cần thêu thùa, nên Vương thị dẫn hai cô con gái xuống giúp đỡ Chân Minh Châu làm cơm chiều. Chân Minh Châu nhờ Tiểu Hồng đến xem Túc Ninh đã tỉnh chưa.Chân Minh Châu vội vàng đến phòng Túc Ninh, cảm giác được trong phòng tối tăm nên cô lập tức bật đèn: "Túc Ninh, anh vẫn ổn chứ?"Có lẽ là là vì ánh đèn nên trông sắc mặt Túc Ninh tái nhợt.Hắn nở nụ cười suy yếu, nói: "Tôi vẫn ổn."Giọng hắn không lớn nhưng lại rất kiên nghị: "Cuối cùng tôi đã trở lại."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Anh nói cứ như nơi này đúng là nhà của anh vậy."Túc Ninh im lặng, chỉ là khoé môi hơi cong lên.Chân Minh Châu quan tâm, hỏi: "Anh cảm thấy như thế nào? Có khá hơn chút nào không? Mấy ngày này việc điều trị vẫn ổn chứ? Tôi nghe nói anh rơi vào tình trạng nguy kịch rất nhiều lần, may mắn là các bác sĩ có thể kéo anh từ cõi chết trở về. Anh phải thành tâm cảm ơn các thiên thần áo trắng đấy."Túc Ninh: "Tôi biết rồi."Chân Minh Châu lại nói: "Vậy còn anh, hiện giờ anh cảm thấy như thế nào rồi?"Túc Ninh: "Vẫn ổn."Hắn chỉ nói mấy câu đơn giản, ngắn gọn, có thể nhận ra hắn vẫn còn rất suy yếu.Chân Minh Châu: "Được rồi, tôi không hỏi nữa, anh vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần nói chuyện nữa. Cơm chiều cũng gần xong rồi, chút nữa tôi sẽ mang qua cho anh."Túc Ninh nhẹ nhàng gật đầu.Hắn nhìn Chân Minh Châu, cảm thấy tóc cô đã dài hơn trước nhiều, chỉ tuỳ tiện cột tóc đuôi ngựa mà không búi các kiểu tóc phức tạp. Trước kia bọn họ đều cảm thấy cô búi tóc như vậy bởi vì cô là người tu đạo.Nhưng không phải bất kỳ đạo sĩ nào cũng để kiểu tóc như vậy.Trước đó tuy rằng tóc cô không dài như bây giờ nhưng Túc Ninh vẫn cảm thấy cô không phải là người tu đạo.Không có lý do cụ thể, chỉ đơn giản là cảm giác của hắn.Có lẽ ở nơi này kiểu tóc không quá quan trọng, cũng không đặt nặng quan niệm "thân thể tóc da là từ cha mẹ", hắn thấy Vu Thanh Hàn hay những người đàn ông khác mà mình từng gặp qua đều để tóc ngắn, rất hiếm có đàn ông để tóc dài.Như hắn vậy, sau khi được đưa vào bệnh viện liền bị cạo trọc đầu.Túc Ninh không nhịn được mà đưa tay chạm vào mái đầu trơn bóng của mình. Đã nhiều ngày nên tóc đã mọc lên không ít nhưng vẫn rất ngắn, khi sờ vào sẽ cảm thấy rất đâm tay.Chân Minh Châu nhìn hành động của hắn liền bật cười: "Đầu trọc nên cảm thấy không quen lắm, đúng không?"Túc Ninh thấp giọng ừ một tiếng, nhưng lại nói thêm: "Có điều rất nhẹ nhàng, thoái mái."Trước kia hắn để tóc dài nên chưa từng phát hiện, bây giờ mới cảm thấy tóc ngắn thật sự rất nhẹ nhàng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hơi lạnh, nhưng cũng không có cảm giác gì khác.Chân Minh Châu: "Nếu anh thích thì có thể lại nuôi tóc dài."Cô giải thích thêm: "Sở dĩ phải cạo đầu cho anh thứ nhất là vì tóc anh có chấy nên không thể không xử lý như vậy; thứ hai là vì anh bị thương, lại đang nằm viện nên để tóc dài rất bất tiện."Túc Ninh: "Tôi biết."Chân Minh Châu mỉm cười: "Anh biết là tốt rồi, chỉ sợ anh có khúc mắt với chuyện này."Cô vẫn nghĩ người cổ đại rất quan tâm đến đầu tóc, nhưng xem ra người này vẫn chưa đến mức như vậy.Chân Minh Châu: "Đầu trọc mới có thể đánh giá được giá trị nhan sắc thật của soái ca."Túc Ninh: "???"Hắn hiểu soái ca là chỉ những người có vẻ ngoài tuấn tú.Giá trị nhan sắc... là cái mà hắn đang nghĩ đến sao?Lời này có ý gì chứ?Túc Ninh chớp chớp mắt.Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Ánh mắt của anh trông rất ngu ngơ.""Được rồi, anh nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, tôi đi nấu cơm."Nháy mắt, vẻ mặt Túc Ninh cứng đờ.Chân Minh Châu: "Tôi hầm canh cho anh."Túc Ninh: Quả nhiên hắn đoán không sai.Chân Minh Châu: "Thực đáng tiếc, giáo sư Vu vội vàng rời đi không ở lại ăn cơm chiều, đúng là không có lộc ăn."Túc Ninh gượng cười.Chân Minh Châu: "Anh không khỏe sao? Nụ cười trông méo xệch."Túc Ninh: "... Không hẳn."Chân Minh Châu: "Vậy thì anh nghỉ ngơi đi. Hay để tôi mở ti vi cho anh xem, như vậy anh còn có thể giải trí một chút, chỉ nằm nghỉ không thì cũng chán."Túc Ninh gật đầu, hắn nhìn động tác Chân Minh Châu, trong lòng cảm thấy cô không phải tiên nữ mà còn hơn như vậy. Hai người bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì cả, vậy mà cô không chỉ có mạo hiểm cứu hắn; còn bao ăn bao ở, cẩn thận chăm sóc, đối xử với hắn rất tốt, không hề so đo.Tuy rằng, cô không chỉ đối xử tốt với một mình hắn, nhưng Túc Ninh không thể rời mắt khỏi cô.Cô có thể đối xử tốt với tất cả mọi người.Nhưng trong lòng hắn thì điều tốt đẹp này là độc nhất vô nhị.Túc Ninh nhìn chằm chằm Chân Minh Châu.Cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, Chân Minh Châu bèn quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"Túc Ninh cúi đầu, ánh mắt thâm thúy, nói: "Tôi muốn xem phim hoạt hình."Hắn chỉ muốn thư giãn, phim hoạt hình thường dành cho trẻ em xem nên hắn cảm thấy rất thích hợp để giải trí.Chân Minh Châu: "Được, vậy xem bộ phim [Cuộc phiêu lưu của Shuke và Beta] đi."Mấy ngày này, Chân Minh Châu lại download thêm không ít phim hoạt hình cũ. Tuy rằng chất lượng hình ảnh chỉ ở mức bình thường nhưng thoạt nhìn cũng không tệ chút nào, rất đẹp."Mặc dù phim hoạt hình này hơi cũ, nhưng chất lượng hình ảnh khá tốt, nội dung cũng rất hay."Túc Ninh ừ một tiếng, nghiêm túc xem ti vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận