Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 338:
Chương 338:
"Chị Chân."Lúc này, Lâm Tú Tuệ chạy đến, vô cùng vui vẻ: "Chị Chân, sao chị lại đến đây?"Cô ấy chỉ Túc Ninh đến đây vài lần, đây là lần đầu tiên chị Chân đến đây. Vì thế vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên.Chân Minh Châu: "Chị ra ngoài làm mua bán nhỏ, bọn em vẫn ổn chứ?"Lâm Tú Tuệ dùng sức gật đầu: "Vẫn ổn ạ. Cuộc sống của bọn em rất tốt."Quả nhiên, Lan ca nhi và hai chị gái cũng chạy vọt ra, cả đám nhao nhao hét to.Bọn họ đều rất thích Chân Minh Châu.Trương Lực: "Các người định ở lại đây mấy ngày, đúng lúc đã lâu không tụ tập. Hiếm khi có dịp mọi người đến đây, không bằng chúng ta cùng nhau uống rượu trò chuyện đến bình minh."Chân Minh Châu lắc đầu: "Không được, chúng tôi còn muốn đi tham quan một vòng, khi trở về xem tình huống rồi nói sau. Hơn nữa tôi cũng đã hứa với Linh Chi sẽ đến thôn cô bé thu mua thổ sản vùng núi, không thể để những người bên đó chờ đợi được.""Bốn thùng này là bánh quy cho mọi người, nhanh dọn xuống đi."Chân Minh Châu: "Chúng tôi đi dạo khu vực quanh đây một vòng trước, có gì trở về lại nói.""Cũng được."Đoàn người Chân Minh Châu chỉ ghé qua dịch quán trong chốc lát nhưng mọi người đều rất luyến tiếc.Vợ chồng Cốc Chi Tề cũng vừa ra đến, Vương thị nói: "Bình phong tôi đã thêu xong, đang định đưa qua chỗ cô, nào ngờ..."Chân Minh Châu cười: "Lúc trở về tôi sẽ ghé lấy."Cô cũng dặn dò: "Chị Vương phải chú ý đến đôi mắt, nếu cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi."Vương thị: "Tôi hiểu."Trương Lực: "Có muốn tôi cử người đi cùng mọi người hay không, người của tôi khá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh."Chân Minh Châu có hơi do dự, nhìn về phía Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn lắc đầu, bật cười nói: "Tôi nghĩ là không cần. Chúng tôi chỉ đến đó trao đổi hàng hoá liền trở về, nên không cần phiền toái như vậy. Hơn nữa, nếu có thêm người ngoài thì chúng tôi có chút không quen."Anh nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng Trương Lực lại cảm thấy rất tốt, thà rằng nói thật còn hơn là giấu giếm.Như vậy chứng tỏ mấy người Chân Minh Châu không xem bọn họ như người ngoài.Hắn chỉ vào Túc Ninh cười nói: "Vậy Túc Ninh không tính là người ngoài sao? Hắn quen biết các người so với tôi còn muộn hơn đấy."Vu Thanh Hàn: "Túc Ninh đúng thật không phải người ngoài, cậu ấy là tiểu nhị của quán trọ chúng tôi."Trương Lực nhìn Túc Ninh với ánh mắt kinh ngạc.Túc Ninh mỉm cười, bình tĩnh nói: "Ta ở lại đó không được sao?"Trương Lực: "... Ta còn chưa nói gì mà."Túc Ninh: "Ta muốn nói trước những lời ngươi định nói."Trương Lực: "Ngươi thật đúng là..."Túc Ninh nhướng mày, nói: "Làm người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy."Trương Lực bật cười to.Hắn nói: "Được rồi, nếu mọi người cảm thấy không cần thiết thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng nếu có việc gì thì mọi người cứ đến đây tìm chúng tôi."Chân Minh Châu gật đầu: "Tôi biết rồi.""À đúng rồi, chuyến đi này sẽ không ảnh hưởng đến việc giao hàng trong mấy ngày tới, đúng không?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên là không ảnh hưởng, tôi sẽ trở về.""Nếu mọi người muốn đi thì có thể đi theo con đường này, đầu tiên sẽ đến Đại vương thôn, tiếp đến chính là Thạch gia thôn, đi tiếp về phía tây..." Trương Lực giới thiệu ngắn gọn những thôn quanh đây.Nhóm người Chân Minh Châu nghe xong để sôi nổi gật đầu.Hai bên cũng không tiếp tục tán gẫu, nhanh chóng lên xe ngựa rời đi.Lan ca nhi nhìn hai chú chó săn uy phong lẫm liệt với ánh mắt hâm mộ: "Đại cẩu thật đẹp."Cốc Chi Tề cười: "Nếu con thích thì chờ cha nhìn xem nhà ai có nuôi chó sẽ xin một chú có con về nuôi, chỉ có điều con phải tự chăm sóc nó."Lan ca nhi lập tức nhảy nhót: "Vâng."Chân Minh Châu không ở lại dịch quán quá lâu mà nhanh chóng tiếp tục lên đường.Túc Ninh: "Bên này hẳn là là Đại vương thôn, trước tiên chúng ta đi vào Đại vương thôn?""Được."Chân Minh Châu cười nói: "Người khách đầu tiên tôi tiếp đãi chính là Lý Quế Hoa của Đại vương thôn, chồng chị ấy họ Vương, nhưng về sau chị ấy đã dọn về nhà mẹ đẻ.""Hiện tại gia đình bọn họ làm ăn buôn bán với dịch quán, cuộc sống rất sung túc. Đây cũng là một chuyện tốt."Chân Minh Châu: "Đúng vậy."Xe ngựa một đường thẳng tiến đến Đại vương thôn, mới vừa vào thôn đã bị một đám trẻ con nhìn thấy, bọn nhỏ nhanh chân chạy đến, ngửa đầu hỏi: "Mọi người là ai, đến đây làm gì?"Chân Minh Châu nhìn đám trẻ mặc quần áo đầy mụn vá, không có đứa bé nào mập mạp, tất cả đều nhỏ gầy. Nhưng như vậy cũng không có gì kỳ lạ, hạn hán liên tục mấy năm, mùa thu nắm trước trời mới bắt đầu mưa. Khi ấy cuộc sống mới dần tốt lên, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi cũng không thể khôi phục lại như ban đầu.Chân Minh Châu nhìn thấy cảnh tượng này liền cảm thấy chua xót, nói: "Chúng ta là người bán hàng rong đến đây trao đổi hàng hoá, bọn em có thể giúp chị gọi người trong thôn đến đây không? Muốn mua hay trao đổi đồ vật đều có thể đến đây, không mua hay đổi đồ vật cũng có thể đến, bọn chị còn muốn thu mua thổ sản vùng núi."Cô lấy một túi bánh mì baguette kiểu Pháp rồi mở ra: "Các em vào thôn giúp chị gọi người đến đây, chị sẽ tặng mỗi người một cái bánh này xem như cảm ơn."Bọn nhỏ nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt nghi hoặc: "Tỷ tỷ, đây là cái gì vậy?"Chân Minh Châu: "Điểm tâm.""Oa.""Điểm tâm là cái gì?""Ngu ngốc, là thức ăn đó.""A a!"Bọn nhỏ lập tức lao đến.Chân Minh Châu: "Không được tranh giành, mỗi người một cái.""Đây là cảm ơn mấy em giúp chị gọi người nên không có nhiều, các bạn nhỏ khác đến đây cũng không có."Bọn nhỏ cầm lấy chiếc bánh rồi cắn một miếng, sau đó hai mắt lập tức sáng lên: "Ngon quá!"Chỉ hai ba ngụm đã ăn hết miếng bánh mì, hận không thể nuốt cả ngón tay vào, bọn nó chưa bao giờ ăn món nào ngon như vậy.Nhưng khi quay sang nhìn Chân Minh Châu thì quả nhiên cô không định cho bọn nó nữa.Chân Minh Châu thật sự không dám cho thêm, có một số việc 'tốt quá hoá lốp'.Chân Minh Châu: "Còn không đi giúp bọn chị gọi người đến?"Trẻ nhỏ đều ngây thơ đơn thuần, sau khi ăn hết liền chạy đi, tiếp đến từng tiếng hô vang lên: "Người bán hàng rong đến rồi! Có người bán hàng rong đến!"Tiếng hô này thu hút những người lớn: "Người bán hàng rong? Đã lâu rồi không có người bán hàng rong đến thôn chúng ta."Một lúc sau liền có người vội vàng chạy đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận