Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 291:

Chương 291:
Chương 291:
Quan Hân vỗ vỗ bảng chữ mẫu được đặt trên bàn trà, nói: "Vậy bây giờ tôi giao thứ này cho cô."Chân Minh Châu gật đầu: "Được."Thấy Chân Minh Châu dứt khoát, Quan Hân cũng nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ nói: "Mưa ngày càng nặng hạt."Chân Minh Châu: "Có chuyện gì sao?"Cô nói: "Cũng không có gì, mưa xuân quý như dầu, mùa hạ mưa nhỏ là chuyện tốt."Không biết có phải do ba năm trước hạn hán nghiêm trọng hay không, nên bây giờ ông trời muốn tiếp nước cho dân chúng, bắt đầu từ nửa cuối năm trước thường xuyên có mưa, trời mưa không phải không tốt nhưng lại rất bất tiện.Quan Hân lại nhìn bên ngoài trong chốc lát, sau đó nói: "Vậy tôi đi nghỉ ngơi."Chân Minh Châu gật đầu: "Được."Cô ấy vừa đi, Túc Ninh liền nói: "Cô ấy là một người phụ nữ rất thông minh."Chân Minh Châu nhẹ giọng cười, nói: "Nếu không thông mình thì đã sớm mất mạng."Cô ôm lấy bảng chữ mẫu trong tay, nói: "Tôi đi trước đây."Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của cô, đây là lần đầu tiên Túc Ninh thấy cô như vậy, anh nhẹ giọng hỏi: "Nếu thứ này là giả thì sao?"Chân Minh Châu quay đầu lại: "Tôi vẫn sẽ đưa cô ấy vàng, vẫn sẽ giúp đỡ cô ấy như cũ. Với điều kiện là những việc cô ấy trải qua là sự thật."Túc Ninh mỉm cười: "Tôi biết là cô sẽ như vậy mà."Anh nói: "Nào, để tôi giúp cô một tay."Chân Minh Châu: "Vậy thì tốt quá."Túc Ninh giúp Chân Minh Châu mang bảng chữ mẫu đến phòng đọc sách trên lầu hai, đây là lần đầu tiên hắn đến đây, thật ra hai bên cũng không có gì khác biệt, nhưng có lẽ là do Chân Minh Châu sống ở bên này nên hành lang có một vài chậu hoa, trông rất ấm áp."Bên này."Túc Ninh theo Chân Minh Châu vào phòng, nơi này là phòng đọc sách của Chân Minh Châu, trong phòng có rất nhiều sách. Thật ra chữ viết ở hiện đại và Túc triều có sự khác nhau, chữ viết bên này... thoạt nhìn ít nét hơn, nghe nói là vì Túc triều sử dụng chữ phồn thể.Hiện tại thì dùng chữ giảnTúc Ninh nhìn lướt qua, đại khái bản thân cũng biết được hình như đó là một cuốn sách liên quan đến đồ cổ.Mặc dù tâm trí của Chân Minh Châu đều đặt trên bảng chữ mẫu, những cũng không bỏ qua ánh mắt của Túc Ninh, nói: "Đây là chuyên ngành mà tôi học ở đại học."Túc Ninh gật đầu, nói: "Vậy cô nói thử xem tôi có thể học đại học không?"Chân Minh Châu hơi ngẩn ra, không phải cô xem thường người khác, cô hoàn toàn không có ý như vậy. Thế nhưng, với tình huống của Túc Ninh, nếu anh có thể thi đậu đại học thì phải nhiều năm sau mới có thể tốt nghiệp đại học.Dù anh có kiến thức của học sinh tiểu học thì vẫn phải học lại từ đầu.Chân Minh Châu nghĩ nếu bây giờ để anh làm bài tập của học sinh tiểu học thì chưa chắc anh đã làm được.Đại học...Thấy Chân Minh Châu im lặng khá lâu, Túc Ninh liền lặng lẽ gục đầu xuống, thoạt nhìn có chút cô đơn đáng thương.Thật sự Chân Minh Châu không thể nhìn thấy người khác như vậy, vội nói: "Nếu anh muốn học thì không bao giờ là quá muộn, nhưng tôi không biết anh có thể thi vào cao trung rồi thi đậu đại học hay không. Bởi vì mỗi người không ai giống ai, nên tôi không dám phỏng đoán gì nhiều. Nhưng trong tình huống bình thường mà nói thì xác suất anh thi đậu đại học rất thấp..."Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Túc Ninh, nói: "Tôi không muốn đả kích anh, nhưng cũng không thể lừa dối anh, tôi nghĩ mình nên nói sự thật. Lời thật lòng chính là việc này rất khó thực hiện được. Tuy nhiên bây giờ anh có thể bắt đầu học tập, tôi rất ủng hộ việc này, bởi vì học tập sẽ giúp anh biết được nhiều kiến thức hơn, việc này rất tốt."Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, nghe cô luyên thuyên.Chân Minh Châu chớp chớp đôi mắt to tròn: "Anh có nghe tôi nói gì không vậy."Túc Ninh: "Tôi đang nghe."Anh nói: "Cô nói tôi có thể học thêm nhiều thứ."Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, anh có thể học thêm. Học tập càng nhiều thì càng thêm hiểu biết, khả năng thích ứng với xã hội cũng sẽ cao hơn. Tuy hiện tại anh đang ở chỗ tôi, nhưng một ngày nào đó nếu anh muốn rời đi thì học thêm nhiều thứ vẫn tốt hơn.""Tôi sẽ không rời đi." Túc Ninh biết thế giới bên ngoài rất tươi đẹp, rất có sức hút đối với một kẻ nhà quê như anh. Thế nhưng nếu không có Chân Minh Châu thì có sức hút đến mấy cũng trở nên vô nghĩa.Tốt hay xấu thì có không liên quan gì đến anh, tóm lại cũng không phải nơi anh muốn đến.Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ muốn ở lại nơi này hỗ trợ cô làm việc gì đó, nếu không tôi cũng biết mình có thể làm được gì. Tôi chưa từng nghĩ sẽ một mình rời khỏi nơi này."Chân Minh Châu tò mò nhìn anh, nhanh chóng đặt đồ vật trên tay xuống, hỏi: "Không phải anh rất tò mò về thế giới bên ngoài sao?"Túc Ninh nghiêm túc: "Đúng là rất tò mò."Chân Minh Châu: "Nếu tò mò thì vì sao anh lại..."Túc Ninh: "Tò mò thì tò mò, nhưng nếu chỉ có một mình tôi thì nhìn ngắm hay không nhìn ngắm thế giới bên ngoài có gì khác biệt chứ."Chân Minh Châu chớp chớp mắt, lặng im không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận