Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 125: Không Ngừng Tưởng Tượng 5

Chương 125: Không Ngừng Tưởng Tượng 5
Chương 125: Không Ngừng Tưởng Tượng 5
Điển hình như cô, sau khi sửa chữa lại căn homestay này thì bị rất nhiều người chê cười nha.May mắn là mọi người đều không biết cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền để sửa chữa nơi này; nên dù có bàn tán thì cũng không nói gì nhiều, hơn nữa cũng không có ác ý. Vì mọi người ở đây đều nhìn cô lớn lên, đối xử với cô rất tốt.Nhưng thôn trưởng Triệu và giáo sư Vu lại biết nha; Chân Minh Châu luôn cảm thấy lời nói của bọn họ có ẩn ý, thật khiến cô tức giận mà.Chân Minh Châu tức giận nói: "Nếu muốn kinh doanh thì nhất định phải mở một cửa hàng lớn nhất. Phải mở một cửa hàng lớn nhất, tốt nhất làng trên xóm dưới, trấn trên, thậm chí tốt nhất quận huyện."Túc Ninh: "... Thật ra cũng không cần tham vọng như vậy."Chân Minh Châu: "Làm người không phấn đấu thì có gì khác với cá mặn chứ."Tuy rằng, cô không thích phấn đấu muốn làm cá mặn. Nhưng cũng không ngại chỉ bảo người khác nha.Dù sao cũng không phải yêu cầu chính bản thân mình. Đây rõ ràng chính là tiêu chuẩn kép mà mọi người hay nói.Túc Ninh: "Cô..."Chân Minh Châu: "Dù sao anh cũng phải cố gắng."Túc Ninh: "... Tôi sẽ cố gắng."Hắn rũ mắt, nói: "Cô cảm thấy tôi còn có thể trở về sao?"Chân Minh Châu nghi hoặc: "Vì sao anh lại không thể trở về? Chỉ cần anh muốn là có thể trở về."Người này ăn nói gì lạ vậy?Ánh mắt Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu càng thêm thâm thúy, nghiêm túc nói: "Được, tôi nhất định sẽ trở về."Người cổ đại, đặc biệt là những người tương đối mê tín đều xem Chân Minh Châu như "tiên cô."Mặc dù ngoài miệng đều nói họ tin rằng cô cũng là người bình thường như bọn họ, nhưng khi đến thời khắc quan trọng đều nhịn không được sẽ xem cô như thần tiên. Tất cả bọn họ đều như vậy.Sau khi nói chuyện với Chân Minh Châu, đột nhiên ý chí chiến đấu trong lòng Túc Ninh bùng cháy lên. Hắn tin tưởng mình có thể báo thù, cũng tin mình có thể trở về. Bởi vì, Chân Minh Châu nói hắn sẽ trở về.Không có gì quan trọng hơn điều này."Vết thương của tôi còn phải tịnh dưỡng bao lâu?"Chân Minh Châu suy nghĩ, nói: "Tôi cũng không biết, nhưng nghe bác sĩ nói muốn khỏi hẳn thì phải mất hơn nửa năm; nếu muốn sức khỏe tốt hơn nữa thì phải mất ít nhất một năm. Thân thể là của riêng anh nên anh tự quyết định đi."Túc Ninh gật đầu, nói: "Được."Hai người cùng nhau xem phim điện ảnh.Sau bộ phim kết thúc, Túc Ninh chủ động nói: "Cô có chổi không? Để tôi quét rác."Chân Minh Châu: "Ồ, như vậy thì không cần, tôi có robot quét nhà."Cô điều khiển người máy quét rác, Túc Ninh ngơ ngác nhìn thứ tròn trịa kỳ lạ kia."Nó vậy mà có thể chuyển động.""Khu vực nó đi qua đều trở nên sạch sẽ.""Nó thế mà lại có thể đi vòng qua bàn chân, thật là thông minh."Chỉ những thời điểm nói chuyện quan trọng thì Túc Ninh mới có thể nói nhiều như vậy, nhưng hiện tại hắn thật sự rất kinh ngạc.Túc Ninh: "Đây là cô nuôi sao?"Chân Minh Châu lại "phụt" một tiếng, nói: "Thứ này không phải tôi nuôi, nhưng nó là của tôi, nó là người máy.""Nhưng cô có thể khiến nó di chuyển."Chân Minh Châu: "Bởi vì nó được sạc điện, chỉ cần có điện là có thể tự di chuyển."Túc Ninh nghĩ đến mấy người Lý gia nói Chân Minh Châu là "điện mẫu," lúc này hắn cũng có vài phần đồng ý với suy nghĩ này. Mọi thứ đều sử dụng điện thì đương nhiên là Điện Mẫu.Túc Ninh nghiêm túc: "Cô rất lợi hại."Chân Minh Châu mỉm cười: "Chúng ta giống nhau thôi."Được khen nên Chân Minh Châu rất vui vẻ.Bất quá cô vẫn muốn khiêm tốn một chút. Thấy dáng vẻ vui mừng của cô, Túc Ninh cũng bật cười."Tối nay ăn cái gì? Để tôi nấu cơm."Chân Minh Châu tròn mắt ngạc nhiên: "Anh sẽ nấu cơm sao? Thật hay giả vậy?"Túc Ninh: "Đương nhiên mà thật. Khi chúng tôi làm nhiệm vụ ở những nơi rừng núi hoang vu lúc nào cũng phải chuẩn bị thức ăn. Hơn nữa, loại người như chúng tôi đều rất cảnh giác, nên không mấy ai tin tưởng người ngoài. Vì thế mọi người đều tự làm thức ăn để đảm bảo an toàn."Chân Minh Châu: "Vậy được, anh đến nấu đi."Chỉ là cô cũng không phải hoàn toàn phủi tay mặc kệ, vì vừa nhìn liền biết người này không biết sử dụng bếp gas.Do đó cô nói: "Tôi ở bên cạnh hỗ trợ anh."Túc Ninh: "Vậy chúng ta làm món gì đây?"Chân Minh Châu: "Hôm nay tôi vừa thu hoạch được không ít cải thìa, chúng ta nấu canh rau xanh đi? Rồi rán thêm cái đùi gà?"Cô lấy đùi gà trong tủ lạnh ra, nói: "Vừa đúng lúc nha."Túc Ninh do dự một chút, tò mò hỏi: "Những bộ phận khác của con gà đâu?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên là được chia ra bán rồi."Nếu Túc Ninh muốn xuống bếp, Chân Minh Châu cũng không xen vào, nhưng cô vẫn phải hướng dẫn người này cách sử dụng bếp gas. Thấy hắn làm việc rất nghiêm túc, Chân Minh Châu liền đứng một bên quan sát. Khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, liền thấy bông tuyết rơi lả tả.Dường như tuyết hôm qua vẫn còn chưa rơi hết, nên hôm nay lại tiếp tục rơi.Chân Minh Châu nói: "Thời tiết như vậy không biết mấy người Trương Lực như thế nào."Túc Ninh nghiêng đầu nhìn cô, sau đó mở miệng: "Bọn họ cũng không phải con nít ba tuổi, đều là những người có năng lực bên cạnh Cửu hoàng tử, sóng to gió lớn gì cũng đều đã gặp qua, huống chi chỉ là một trận tuyết. Bọn họ có thể vượt qua, hơn nữa cô đã từng nói việc giữ ấm rất quan trọng, tôi tin là bọn họ sẽ ghi nhớ."Chân Minh Châu bật cười: "Lời tôi nói quan trọng như vậy sao?"Túc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, cô rất quan trọng."Chân Minh Châu bật cười: "Kia..."Thịch thịch thịch, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.Chân Minh Châu: "Không phải đoàn người Trương Lực vì tuyết rơi dày đặc mà quay lại chứ?"Chân Minh Châu nói một câu, sau đó đứng dậy đi đến phòng theo dõi ở lầu một. Cô nhìn camera quan sát, trước cửa không chỉ có một người, mà là một gia đình gồm một nam, một nữ, hai cô gái nhỏ và một cậu bé. Nhìn qua thì dáng vẻ trông giống như người đọc sách.Người đi đầu dán chặt vào bức tường, vừa do dự lại ngạc nhiên, không biết vì sao lại xuất hiện một nơi kỳ lạ như vậy.Chân Minh Châu xem xong liền đi ra ngoài.Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, lại nhìn về phía căn phòng cô vừa đi ra, nghĩ đến lúc trước ở bên ngoài hắn đã từng có cảm giác bị nhìn trộm.Chắc hẳn bí mật nằm ở nơi đó.Hắn nhìn thêm chốc lát rồi dời mắt, nghiêm túc xào rau.Tuy rằng bí mật cách hắn gần trong gang tấc, nhưng hắn sẽ không phụ sự tín nhiệm của bà chủ.Lúc này, Chân Minh Châu đã đi ra ngoài mở cửa ra.Vốn dĩ mấy người bên ngoài chỉ thử gõ cửa, đột nhiên cổng lớn lại mở ra khiến bọn họ kinh ngạc và có chút sợ hãi.Người đàn ông mặc áo dài chắp tay, nói: "Xin chào bà chủ, chúng tôi đang trên đường về nhà nhưng chẳng may gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên bị lạc đường. Này..."Hắn chỉ vào bốn chữ [Quán trọ Xuân Sơn], nói: "Không biết có thể trọ lại nơi này hay không?"Những lời hắn nói không phải là giả, nhưng nếu chân hắn không run rẩy thì càng có sức thuyết phục hơn.Chân Minh Châu nhướng mày: "Các người là người một nhà sao?""Đúng vậy."Chân Minh Châu nép người sang một bên, nói: "Vào đi."Thấy cô chủ động như vậy, bọn họ liền sít lại gần nhau, dường như có chút sợ hãi.Chân Minh Châu: Cô xinh đẹp như vậy, sợ cái gì a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận