Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 342:

Chương 342:
Chương 342:
Thật ra ý của cha mẹ cô bé là lần này bọn họ không định dùng thổ sản vùng núi để trao đổi hàng hoá mà sẽ tặng cho Chân Minh Châu, dù sao lần trước cô bé đã cầm về không ít thứ. Nhưng Chân Minh Châu kiên trì nói việc nào ra việc đó, dù nói như thế nào Chân Minh Châu cũng không thay đổi quyết định nên bọn họ đành trao đổi vài món hàng.Theo lý thuyết thì bọn họ thật sự không nên chiếm tiện nghi, nhưng bánh mì cũng không phải cho riêng cô bé mà cho các bạn nhỏ khác nữa. Cô bé nhìn các bạn nhỏ trong thôn đang tụ tập bên này xem náo nhiệt, tất cả đều gầy nhom.Món ăn ngon như vậy có thể cả đời họ cũng không bao giờ có cơ hội được nếm lại lần nữa.Linh Chi quyết tâm, cắn răng nói: "Cảm ơn Chân tỷ tỷ."Cô bé xoay người nói: "Từ nhỏ đến lớn."Thứ này cũng không có nhiều, nếu vậy thì chắc chắn phải chia từ nhỏ đến lớn rồi."Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta, ta nhỏ.""Ta cũng nhỏ.""Tỷ tỷ, đây là đồ ăn sao?"Linh chi gật đầu: "Ừm, là đồ ăn."Cô bé quay lại nhìn Chân Minh Châu, Chân Minh Châu mỉm cười gật đầu."Một người một cái, nếu đã có rồi thì không được nhận nữa."Cô cũng không phân biệt ai nhỏ nhất vì một đám đều là củ cải nhỏ.Sau khi chia hết bánh mì, các bạn nhỏ nhìn khối bánh với ánh mắt tò mò: "Cái này trực tiếp ăn hay sao?"Chân Minh Châu cười nói: "Đúng vậy, cứ trực tiếp ăn là được."Đứa bé đầu tiên được nhận bánh mì gấp không chờ nổi mà cắn một ngụm, ngay sau đó cũng không có biểu hiện gì dư thừa, chỉ ngấu nghiến ăn hết phần bánh mì còn lại."Ăn rất ngon, ta chưa từng ăn qua món nào ngon đến vậy."Chân Minh Châu mua một túi bánh mì to, bên trong có hơn 30 cái bánh mì nhỏ, mặc dù trong thôn có không ít trẻ nhỏ nhưng vẫn đủ chia cho các bé.Bánh đã chia hết cho mấy đầu củ cải, tiểu tử choai choai mười mấy tuổi đều không có, ánh mắt trông mong nhìn Chân Minh Châu nhưng cô không lấy ra thêm.Nhưng nhờ những khối bánh mì nhỏ này mà các bạn nhỏ đều cảm thấy rất hạnh phúc."Sao lại ăn ngon vậy chứ.""Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ ăn qua thức ăn ngon đến vậy.""Ta cũng vậy."Mọi người sôi nổi nói chuyện, Chân Minh Châu cười nói: "Về sau chúng tôi sẽ lại đến."Linh Chi: "Chân tỷ tỷ, về sau tỷ đến cũng thu mua hàng hoá sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy nha."Tuy đã hoàn tất việc trao đổi hàng hoá nhưng bọn họ cũng không vội rời đi. Lúc này Vu Thanh Hàn đã bắt đầu tán gẫu với mọi người, anh cùng với một ông lão nói chuyện khí thế ngất trời.Ông cụ nghe nói bọn họ là ba huynh muội bèn cảm khái từ tận đáy lòng: "Các người lớn lên thật sự không hề giống nhau."Vu Thanh Hàn lại nói: "Nếu ông nhìn kỹ thì đôi mắt chúng tôi vẫn rất giống nhau, đúng không?"Ông cụ: "Đúng là vậy, các người đều mày rậm mắt to, nếu nhìn vào đôi mắt thì thật đúng là có điểm giống nhau."Ông hạ giọng: "Nhị đệ của ngươi tính tình không tốt lắm?"Vu Thanh Hàn không nhịn được bật cười, nói: "Chuyện này mà ông cũng có thể nhìn ra được."Ông cụ tựa hồ hiểu rất rõ, nói: "Có thể nhìn ra tính tình nhị đệ của ngươi có chút giống với Nhị thúc, hai người đều có chút nghiêm túc."Vu Thanh Hàn: "Cũng không còn cách nào khác, loại người phải vào nam ra bắc như chúng tôi nếu không hung hăng thì biết đâu có người xem chúng tôi như quả hồng mềm mà bóp nắn. Năm dài tháng rộng nên dần dần lúc nào gương mặt cũng nghiêm nghị như vậy."Cụ ông: "Cuộc sống của các ngươi cũng không dễ dàng. Có điều giá cả thu mua cũng rất hợp lý."Vu Thanh Hàn: "Chúng tôi không trực tiếp bán hàng ở trấn trên nên mới có thể đưa ra cái giá này. Chúng tôi chủ yếu vận chuyển đến phủ thành, nơi đó có rất nhiều quý nhân, nếu không cũng không có biện pháp đưa ra giá cả hợp lý như vậy. Ông à, quải trượng của ngài không tồi nha?"Ông cụ đắc ý cười to: "Đây là nhi tử làm cho ta, rất tốt đúng không?"Vu Thanh Hàn: "Đúng thật là không tồi, Minh Châu, cô đến xem cái này một chút."Chân Minh Châu nghi hoặc nhìn về phía Vu Thanh Hàn, đi đến bên cạnh anh: "Sao vậy?""Cô xem quải trượng có phải rất tốt hay không?"Chân Minh Châu cúi đầu nhìn kỹ, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, nói: "Vật liệu thật sự rất tốt."Hiện tại các loại cây gỗ quý rất hiếm, nên các loại vật dụng này cũng rất ít thấy.Chân Minh Châu liếc nhìn Vu Thanh Hàn, trách không được người này cùng ông lão nói chuyện hăng say đến vậy, thì ra là có đồ tốt.Thật là... Chân Minh Châu liếc mắt một cái liền nhìn ra ý đồ của anh, cô nhìn anh với ánh mắt sâu thăm thẳm, sau đó nói: "Ông à, vật liệu gỗ của thanh quải trượng này rất tốt, không biết ngài có bán không?"Cô nói chuyện rất trực tiếp.Ông cụ kinh ngạc nhìn cô, a một tiếng, sau đó lại nói: "Cái này các người cũng muốn mua sao?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên, sao lại không mua? Nhưng cũng phải xem chất liệu."Cụ ông: "Kia... nhà ta có một chiếc tủ làm bằng chất liệu này, ngươi có mua không?"Chân Minh Châu lập tức nói: "Chúng ta đến nhà ông xem một chút nhé?"Cụ ông: "Được được."Túc Ninh: "Tôi đi cùng cô."Chân Minh Châu: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận