Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 292:

Chương 292:
Chương 292:
Mặc dù không biết các chuyên gia tâm lý đánh giá như thế nào về Túc Ninh, nhưng Chân Minh Châu cảm thấy dường như Túc Ninh thiếu thốn tình cảm, theo cô quan sát thì anh không thích ở một mình. Là người lớn lên trong một gia đình đơn thân, nên Chân Minh Châu có thể hiểu được cảm giác của anh.Cô bước lên vỗ bả vai Túc Ninh, nói: "Đừng khó chịu, sau này anh cứ ở lại đây, ở lại đây cũng tốt."Cô bẻ ngón tay đếm: "Tôi không biết người ở những nơi khác như thế nào, nhưng những người ở đây đều rất tốt. Anh xem, trưởng thôn Triệu - cũng chính là chị họ của anh là một người tốt. Còn có Trương Vũ, anh hẳn là đã gặp qua đúng không? Chính là người mang mắt kính. Tuy anh ta là người kiệm lời, nhưng cũng rất nhiệt tình, là một người vô cùng yêu thích gấu trúc. Ở chỗ tôi từng xuất hiện một chú gấu trúc khiến anh ta thần hồn điên đảo, người trong thôn đều nghĩ anh ta yêu thầm tôi... nhưng ai có thể nghĩ đến gấu trúc mới là tình yêu của anh ta.""Gấu trúc?"Chân Minh Châu: "Chỗ anh gọi nó là thiết thú."Túc Ninh liền hiểu ra: "Còn có người thích loại động vật này?"Chân Minh Châu lập tức mở to hai mắt, nói: "Anh anh, anh dám nói ra những lời như vậy. Anh không biết sao? Đó là quốc bảo, không ít người vì nó mà phát cuồng, rất nhiều người yêu thích nó đấy. Nếu để người khác nghe thấy những lời anh vừa nói họ sẽ rất tức giận. Anh cẩn thận kẻo bị đánh đấy."Túc Ninh: "..."Dáng vẻ Chân Minh Châu rất nghiêm túc: "Anh đừng có mà không tin, đây là thật sự."Túc Ninh: "Tôi tin cô."Chân Minh Châu: "Đây là thật sự, nhìn dáng vẻ của anh hình như không tin thì phải. Không được, tôi phải phổ cập cho anh một số kiến thức khoa học, để anh đừng mắc sai lầm. Nếu anh phạm phải sai lầm liền tiêu đời. Nào đến đây, bỏ bảng chữ mẫu này qua một bên, tôi nghĩ trước tiên nên bổ sung kiến thức cho anh."Túc Ninh kinh ngạc nhìn cô, nói: "Cô không xem bảng chữ mẫu trước sao?"Thời điểm nhìn thấy bảng chữ mẫu, hai mắt cô sáng lên, Túc Ninh nghĩ chắc là cô rất thích bảng chữ mẫu này.Nhưng hiện tại cô lại muốn dẹp bảng chữ mẫu sang một bên để giảng bài cho anh?Hai mắt Túc Ninh sáng ngời, nghiêm túc nhìn Chân Minh Châu, thầm nghĩ không biết có phải trong lòng cô anh cũng rất quan trọng hay không?Túc Ninh khẽ ho một tiếng.Chân Minh Châu: "Đương nhiên trước tiên phải phổ cập kiến thức cho anh, bảng chữ mẫu là vật chết, ngươi là sống."Cô nghiêm túc nói: "Để tôi nói cho anh biết, hiện tại có rất nhiều động con người không để động đến. Đầu tiên chính là thực thiết thú, chỗ chúng tôi gọi nó gấu trúc, nó là loài động vật thuộc cấp 1 nằm trong danh sách được nhà nước bảo hộ. Nếu không cẩn thận xử lý có thể bị ngồi tù đến sông cạn đá mòn. Tiếp theo, anh nghe được tiếng hổ gầm bên ngoài không?""Nghe loáng thoáng."Chân Minh Châu gật đầu: "Hổ cũng là loài động vật thuộc cấp 1 trong danh sách động vật được nhà nước bảo hộ. Săn bắt hổ trái phép cũng sẽ ngồi tù mục xương."Khóe miệng Túc Ninh run rẩy.Chân Minh Châu vội nói: "Ý của tôi là ở hiện đại, còn ở cổ đại thì không có ai quan tâm đến những việc này, nếu thật sự gặp phải mấy loài động vật này thì trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc vẫn sẽ ra tay để bảo vệ bản thân. Ở hiện đại thì không được tuỳ ý sát hại các loài động vật như liệp báo, gấu, thậm chí là các loài chim chóc cũng không được săn bắn. Vì chúng ta cũng không thể biết được loài chim này có phải là động vật được quốc gia bảo vệ hay không, nếu chẳng may nó thuộc chủng loại quý hiếm, thì sẽ ngồi tù mọt gông."Túc Ninh: "... Tất cả đều sẽ bị ngồi tù mọt gông sao?"Chân Minh Châu nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nên anh không thể làm bừa."Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Túc Ninh cũng gật đầu: "Tôi hiểu rồi."Chân Minh Châu: "Bên cạnh việc không thể săn bắt động vật hoang dã, còn có một số việc không thể làm."Túc Ninh: "Ví dụ như?"Chân Minh Châu: "Rất nhiều, nhất thời nhắc đến tôi lại nghĩ không ra. Đúng rồi, không được trộm cắp, cướp của, giết người. Mấy việc này anh biết chứ?"Túc Ninh: "Ở cổ đại cũng như vậy."Chân Minh Châu: "Vậy thì tốt rồi."Chân Minh Châu lại lẩm bẩm: "Về sau, tôi nói là về sau, chờ hai người Từ Nhất Ninh đi rồi, tôi sẽ dẫn anh ra ngoài tham quan, tiếp xúc càng nhiều với thế giới bên ngoài sẽ giúp anh nhanh thích ứng hơn, những gì tôi giảng giải cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi."Khóe miệng Túc Ninh nhếch lên, nói: "Được."Anh cười, nghiêm túc nói: "Vậy về sau phải làm phiền cô rồi."Chân Minh Châu liếc anh: "Không có gì phiền toái cả, bình thường anh ở đây cũng giúp đỡ tôi không ít."Khóe miệng Túc Ninh cong cong, nói: "Hiện tại tôi sẽ đi đến dịch quán."Chân Minh Châu nghi hoặc: "Đi đến chỗ đó để làm gì?"Túc Ninh: "Không phải cô muốn nhờ người xác minh tình hình nhà Quan Hân hay sao? Cô không định tìm Trương Lực sao? Nếu cô không yên tâm về bọn họ thì tôi có thể tự mình sang huyện lân cận một chuyến."Chân Minh Châu lập tức: "Không được, anh không thể đi, hiện tại khắp nơi đều đang truy nã anh, trên người anh lại đang bị thương. Tôi biết thân thủ của anh không tồi, nhưng dù vậy thì cũng chắc có thể dễ dàng ẩn nấp, nên tốt nhất là anh đừng đi, chúng ta không cần mạo hiểm đến mức như vậy. Vẫn nên tìm Trương Lực hỗ trợ đi, tôi cảm thấy nhờ Trương Lực những việc này cũng không có gì."Túc Ninh: "Được, vậy tôi sẽ đi tìm Trương Lực ngay."Chân Minh Châu nhìn bên ngoài đang mưa to, nói: "Mưa to quá, để ngày mai rồi đi."Túc Ninh cười, nói: "Dù sao tôi cũng không có chuyện gì để làm, cứ để tôi đi một chuyến."Sau đó anh ngập ngừng nói: "Tiện thể tôi muốn đến thăm Cẩu Đản."Chân Minh Châu ngẩn ra, nhìn Túc Ninh với ánh mắt kinh ngạc: "Anh đối xử với thằng bé rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận