Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 269:
Chương 269:
Chân Minh Châu cảm thấy mình choáng váng mới đi hỏi Lâm Nghiên chuyện này. Dù nhà Lâm Nghiên có gia phả thì cậu ấy cũng không thể biết được mấy trăm năm trước là từ đâu chuyển đến đây? Nếu biết mới là chuyện lạ. Cô hỏi mấy vấn đề thật không có đầu óc mà.Chân Minh Châu: "Cậu đến đây giúp tớ một tay đi."Lâm Nghiên: "Okay."Chân Minh Châu: "Hiện giờ sắc mặt của cậu khá hơn trước kia rất nhiều."Lâm Nghiên: "Thật ra trước kia cũng là vì tớ buồn bực trong lòng nên trạng thái không được tốt lắm. Vốn dĩ công việc đã rất vất vả, lại thêm buồn bực trong lòng nên sắc mặt và trạng thái tinh thần làm thế nào mà tốt được? Khi nộp đơn từ chức thì quả thật mình nằm mơ cũng cười đến tỉnh. Hơn nữa tên sếp 250 (đồ ngốc) đó sợ tớ biết thêm nhiều thông tin nên trong một tháng sau khi nộp đơn từ chức, ngoại trừ bàn giao công việc thì chỉ làm việc vặt, không để tớ tiếp xúc nhiều với các hạng mục khác. Lúc ấy tớ vui muốn chết. Tớ ước gì được như vậy, thế mà anh ta còn tưởng làm vậy có thể trị được tớ, ha ha. Vì thế một tháng qua tớ có thời gian chăm sóc bản thân nên trạng thái dần khôi phục lại, thật là vui."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Cậu đắc ý quá đấy."Lâm Nghiên: "Đúng vậy, công ty tớ rất lớn, hơn nữa lại có tiềm lực phát triển, nhưng tên sếp này lại là phế vật, tuy rằng hoàn cảnh làm việc khá tốt nhưng tớ lại không muốn tiếp tục nữa."Hai người đang nói chuyện thì Lâm Nghiên quay đầu lại nói: "Điện thoại của cậu đổ chuông, để tớ đi lấy cho cậu..."Cô ấy thoáng nhìn qua màn hình: "Fuck."Cô ấy run run: "Vì sao giáo sư ác ma lại tìm cậu."Chân Minh Châu: "Chắc là có công việc."Cô đi đến click mở video: "Giáo sư Vu, anh đã trở lại rồi sao?""Tôi đang ở sân bay, buổi chiều sẽ đến.""Nhưng trước hết tôi sẽ nói với cô một tiếng để Túc Ninh chuẩn bị một chút. Buổi chiều chúng tôi sẽ tiến hành đánh giá tâm lý cho Túc Ninh. Không chỉ tôi, mà còn có Thẩm Nham và một số chuyên gia tâm lý khác. Mọi người sẽ thống nhất đánh giá trạng thái của Túc Ninh để phán đoán xem hắn có thích hợp ở lại nơi này không."Chân Minh Châu nghiêm túc nói: "Được."Một lát sau cô lại hỏi: "Anh nói trước với tôi như vậy cũng không sao chứ?"Vu Thanh Hàn cười: "Nếu không thể thì tôi sẽ nói sao? Chỉ có mấy giờ đồng hồ thì hắn có thể chuẩn bị cái gì? Hắn là một người cổ đại có thể hiểu được đánh giá tâm lý của người hiện đại sao? Dù chúng ta nói với hắn trước một tháng vẫn được. Nhưng hiện tại chỉ cần nói với hắn rằng sẽ có một sự kiện như vậy sắp diễn ra."Chân Minh Châu: "Được. Tôi hiểu rồi."Vu Thanh Hàn: "Cô cũng không cần cảm thấy áp lực quá lớn, bọn họ đến chủ yếu là để đánh giá tâm lý và tính nguy hiểm của Túc Ninh. Không liên quan đến cô, cứ xem bọn họ như khách bình thường là được."Chân Minh Châu: "Được."Sau khi hai bên thương lượng xong, Chân Minh Châu cúp điện thoại, cô đi vào nhà nhưng không nói chuyện.Lâm Nghiên lập tức hỏi: "Hai người đang yêu đương sao? Không đúng, không thể nào."Chân Minh Châu cười: "Đương nhiên là không có khả năng, buổi chiều giáo sư Vu và các đồng nghiệp muốn đến đây thuê phòng nên điện thoại đặt phòng trước."Lâm Nghiên trừng to mắt: "Chết tiệt. Đồng nghiệp của người đó còn không phải là giáo sư của chúng ta sao?"Lúc này, Lâm Nghiên cảm thấy cả người đều không được khỏe.Cô ấy lập tức nói: "Sau khi ăn cơm trưa tớ sẽ đi ngay."Chân Minh Châu: Cô vẫn chưa bảo Lâm Nghiên đi, cô ấy lại muốn đi, là ý gì đây?"Cậu cũng không làm gì, sao vẫn sợ giáo sư."Lâm Nghiên liếc cô một cái, nói: "Cậu có biết vì sao mấy người bạn học đều không đến thăm cậu không?"Chân Minh Châu lắc đầu.Cô cũng không quảng cáo hay mời mọc bọn họ đến đây.Thậm chí khách du lịch cũng không thể đặt phòng trực tuyến.Vì sợ có nhiều người nhắc đến homestay nhà cô nên cô nào dám ngoi đầu lên."Cậu nói nghe thử xem."Lâm Nghiên: "Bọn họ sợ ở chỗ này sẽ đụng phải giáo sư Vu, cậu thật đúng là thần kinh thô, cậu không phát hiện nhóm chat của lớp an tĩnh như gà sao? Mọi người đều rất sợ giáo sư Vu. Hiện giờ có tin đồn tình cảm giữa hai người nên mọi người càng không dám đến đây, sợ là đến đây chơi sẽ gặp phải giáo sư Vu. Người đó đáng sợ lắm a!"Chân Minh Châu: "... Cũng không đến mức đó đâu.""Sao lại không đến mức đó, chuyện này không liên quan đến tuổi tác, chỉ là giáo sư Vu khiến người khác có bóng ma tâm lý. Hơn nữa, một số giáo sư có quan hệ tốt với giáo sư Vu cũng thật kỳ quái! Không phải trong khoa chúng ta cũng có một người sao? Thuộc nhóm bạn già của giáo sư Vũ. Hình như người đó cũng nằm trong nhóm chat của lớp cậu thì phải? Thật quá đáng sợ!"Người này đến người kia đều đáng sợ.Chân Minh Châu:... Không phải đâu."À không đúng, cậu và tớ cũng không học cùng một lớp, sao cậu lại biết truyện trên nhóm chat của lớp tớ?"Lâm Nghiên: "Quan hệ của tớ và Cam nhỏ cũng không tồi."Chân Minh Châu: "... Ồ."Cảm nhỏ là bạn cùng phòng của Chân Minh Châu, có quan hệ khá tốt với Chân Minh Châu nên quan hệ với Lâm Nghiên cũng không tồi, hơn nữa bọn họ đều ở Thượng Hải nên có thể tụ tập với nhau.Lâm Nghiên: "Thật ra khi còn bé tớ đã sợ giáo viên, những người kỳ quái như giáo sư Vu càng đáng sợ hơn, tốt nhất là sau khi ăn cơm xong tớ sẽ cút đi ngay, dù sao tớ cũng đã đến thăm cậu."Chân Minh Châu bật cười: "Đồ nhát gan."Lâm Nghiên: "Không còn cách nào khác, tớ thật sự làm không được."Chân Minh Châu: "Được rồi, tớ biết là cậu không làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận