Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 365:

Chương 365:
Chương 365:
Túc Ninh cảm thấy bản thân mình đúng là đồ vô dụng.Anh chỉ bổ não một chút liền thành ra thế này.Nhưng đối mặt với sự nghi ngờ của Chân Minh Châu, anh không thể thốt nên lời, nếu nói ra anh cảm thấy Chân Minh Châu sẽ trở mặt. Túc Ninh vô cùng xấu hổ, anh cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng cả người đều cảm thấy kỳ quái.Chân Minh Châu có thể nhìn ra được sự khác lạ của anh, nhưng lại cảm thấy có chút khó hiểu.Chỉ là đi tắm suối nước nóng mà dáng vẻ của anh ấy hoảng hốt đến vậy sao.Chân Minh Châu không phải là người tùy tiện, ngược lại cô là một người rất tinh ý, có thể nhìn mặt đoán ý, nhưng sự khác biệt thời đại quá lớn, căn bản không thể chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn là có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì.Nếu Chân Minh Châu thật sự là người xuyên qua, đã từng ở cổ đại một thời gian thì có thể hiểu được, nhưng cô có thể đến được cổ đại là sự tồn tại của "homestay đặc thù", nên mọi thứ xung quanh vẫn mang tính hiện đại.Chân Minh Châu không hiểu, Chân Minh Châu cảm thấy mê mang, Chân Minh Châu cảm thấy kỳ quái.Đừng nói là Chân Minh Châu, đến cả Tiểu Thạch Đầu cũng cảm thấy như vậy.Cậu lẩm bẩm: "Chú ấy có chút kỳ quái."Lúc này Túc Ninh mới hoàn hồn, anh nhìn Tiểu Thạch Đầu: "Gọi là anh."Tiểu Thạch Đầu bẻ ngón tay, nghiêm túc nói: "Chú Trương Vũ là chú, chú Vu cũng là chú, rất nhiều người khác cũng là chú, chú cũng giống bọn họ, vì sao lại muốn được gọi là anh?"Nói tóm lại chú cũng trạc tuổi những người đó, vì cái gì lại muốn cậu gọi bằng anh?Túc Ninh: "Vậy tại sao nhóc lại gọi cô ấy là chị Chân?"Tiểu Thạch Đầu: "Chị Chân chính là chị Chân?"Chân Minh Châu đắc ý, khóe miệng nhếch lên: "Ha ha, đôi mắt của những bạn nhỏ đều sáng như gương."Túc Ninh: "..."Chân Minh Châu: "Anh đã chuẩn bị xong cơm trưa chưa?"Không phải cô muốn ức hiếp anh, nhưng chính gia hỏa này đã chủ động nói mình sẽ nấu cơm trưa.Túc Ninh: "Xong ngay rồi đây."Tiểu Thạch Đầu ngồi trên sô pha lắc lư chân nhỏ, vui vẻ chờ ăn cơm, cậu lớn tiếng tuyên bố: "Đợi em lớn lên em cũng muốn học nấu cơm."Chân Minh Châu mỉm cười: "Vậy chị sẽ chờ đến lúc có thể nếm thử tay nghề của em nha."Tiểu Thạch Đầu ừ một tiếng thật to: "Nhất định em sẽ nấu ăn rất ngon."Cậu bẻ ngón tay nói: "Đầu bếp đều là nam, em cũng là nam nhân nên tay nghề nấu nướng cũng sẽ rất khá."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Ai ui, đến chuyện này em cũng biết sao?"Tiểu Thạch Đầu kiêu ngạo: "Đương nhiên, em rất thông minh nha."Cậu bé lại vui tươi hớn hở nói tiếp: "Em muốn bản thân trở nên giỏi giang, kiếm được thật nhiều tiền rồi đưa hết cho mẹ."Chân Minh Châu xoa đầu cậu bé: "Tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất sâu xa. Chị nghĩ mẹ em chỉ hy vọng em lớn lên sẽ trở thành một người chính trực lương thiện, những thứ khác đều không quan trọng."Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu, nói: "Nhưng em cũng muốn đối xử thật tốt với mẹ."Chân Minh Châu gật đầu: "Đương nhiên là em phải đổi xử tốt với mẹ mình, bà ấy rất thương em."Tiểu Thạch Đầu lại gật đầu, cậu biết mẹ yêu thương cậu nhất. Tuy Tiểu Thạch Đầu mới 6 tuổi, sang năm mới được 7 tuổi, nhưng có câu nói rất đúng - hài tử nhà nghèo trưởng thành sớm.Những sự việc xảy ra khi còn nhỏ ít nhiều gì cậu vẫn nhớ được một chút. Lúc ấy, cha cậu còn sống, trong nhà đối xử với bọn họ khá tốt, nhưng dù vậy mẹ cậu vẫn phải làm rất nhiều công việc nhà, những nam nhân trong nhà sẽ không động tay vào những việc này.Quân tử xa nhà bếp - Tiểu Thạch Đầu chưa nghe qua câu này nên không thể nói chính xác, nhưng đại khái trong lòng cậu vẫn hiểu được ý tứ của việc này.Sau đó... sau đó cha cậu không còn nữa, cuộc sống của cậu và nương càng gian nan hơn. Sau đó nương cũng qua đời, cuối cùng thì cậu bị vứt bỏ.Tuy rằng thời điểm bị vứt bỏ cậu vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hiện tại cậu biết người nhà cậu không cần cậu nữa, hơn nữa những người đó đều muốn cậu chết nên mới dụ cậu đi vào Mãnh Hổ Lĩnh.Mẹ và chị Chân chưa từng nói qua, nhưng Tiểu Thạch Đầu vẫn hiểu được, những người nhà đó không muốn cậu sống.Nếu không phải trời xui đất khiến gặp được chị Chân thì cậu đã sớm mất mạng.Tuy rằng cậu không biết làm thế nào bản thân mình có thể xuyên qua thời không đi đến nơi này.Đúng vậy, Tiểu Thạch Đầu đã phát hiện ra bản thân mình đã xuyên qua thời không.Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng khi dần lớn lên cậu đã hiểu được một chút. Tuy những ký ức khi còn nhỏ ngày càng trở nên mơ hồ, nhưng không phải cậu đã quên hết mọi việc, đồng thời cũng biết được một số chuyện.Cậu biết được mẹ chính là nương. Mẹ giữ cậu lại nuôi dưỡng, xem cậu như con ruột, đối xử với cậu vô cùng tốt, cho cậu ăn ngon mặc đẹp, lại còn được đi học. Cậu được như ngày hôm nay rất cả đều là nhờ có mẹ.Cậu xem ti vi nên hiểu được ở thời đại này để nuôi dưỡng một đứa bé là rất khó khăn, hay nói đúng hơn là còn khó hơn so với cổ đại. Ở cổ đại chỉ cần ăn no không để chết đói là được, những người được đến trường lại rất ít. Nhưng hiện tại thì khác.Ở nơi này không thể không đi học, cũng không có người không đến trường, mỗi năm cậu đều tiêu rất nhiều tiền, nhưng mẹ vẫn đối xử với cậu thật tốt.Trong lòng Tiểu Thạch Đầu đã sớm xem bà như người thân yêu nhất của mình.Cậu không hề quên cha mẹ ở cổ đại, nhưng cậu vĩnh viễn sẽ đối xử tốt với người mẹ hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận