Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 215:

Chương 215:
Chương 215:
Hoa Quyển tiếp tục câu chuyện."Chỉ là đây chưa phải là chuyện thảm nhất. Thảm nhất là tỷ ấy không xin được sử giúp đỡ của gia đình, sau vài tháng thì bọn họ không thể chống đỡ được nữa, tướng công của tỷ ấy không còn yêu thương tỷ ấy như lúc đầu mà chính hắn là người bán tỷ ấy cho thanh lâu.""Khốn khiếp." Chân Minh Châu: "Mẹ nó, đó là tên khốn nào thế.""Chỉ là thời điểm tỷ ấy bị bán đi thì thanh lâu bất ngờ bị cháy. Tú bà biết tỷ ấy liền cảm thấy tỷ ấy thật xui xẻo, liên lụy nhà mình bị lụn bại, vừa đến thanh lâu thì ở đây bị cháy nên quyết định không mua tỷ ấy. Tin đồn nhanh chóng truyền ra nên những người ở địa phương đều không muốn mua tỷ ấy, đúng lúc đại nương đến bên này mua người, người chồng bèn bán tỷ ấy cho đại nương với giá năm lượng bạc, cao hơn nhiều so với chúng tôi."Chân Minh Châu: "Tên đàn ông khốn khiếp."Hoa Quyển: "Tỷ ấy hận chồng mình tận xương, nên mới muốn đến Giang Nam làm hoa khôi, sau đó kiếm thật nhiều tiền để đuổi giết chồng mình. Tỷ ấy còn nói nhất định phải báo thù cả nhà vị hôn phu trước kia, còn có tên đường đệ tu hú chiếm tổ chim khách."Chân Minh Châu không biết nên nói gì.Tiểu Hồng và Tiểu Tử: "Bọn em không hiểu."Chân Minh Châu: "Đừng nói các em, đến chị còn không hiểu. Đây là lý lẽ gì vậy."Càng tiếp xúc với nhiều người cổ đại, Chân Minh Châu càng cảm thấy bọn họ khác một trời một vực với người hiện đại.Chỉ là... cô vẫn nói: "Vì thế con gái vốn ở thế yếu, nên khi gả chồng nhất định phải xem xét thật kỹ, không nên vì những lời ngon tiếng ngọt của người đó mà có những hành động mù quáng. Bản thân chúng ta phải cân nhắc và quan sát thật kỹ, cũng nên hỏi thăm những người xung quanh xem người mình sắp lấy làm chồng là người như thế nào, con người có thể che giấu trông nhất thời nhưng không thể che giấu cả đời. Tuy nhiên, nếu ban đầu người đó đối xử với chúng ta rất tốt nhưng sau lại thay đổi, hoặc người này che giấu quá tốt thì chúng ta nên hoà li. Không nên ký thác vận mệnh của chính mình lên người khác. Mặc dù chúng ta là nữ thì vẫn có thể làm như vậy.""Hòa li?"Chân Minh Châu: "Hòa li sẽ rất khó, nhưng vẫn tốt hơn sống cả đời với một người xấu xa. Con người không phải sống hay tồn tại vì người khác."Ba cô gái nhỏ đều nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Các em cảm thấy rất kinh thế hãi tục sao?"Ba cô gái nhỏ đồng loạt lắc đầu.Chân Minh Châu: "Thật ra con người có chủ kiến của riêng mình là rất quan trọng, biết bảo vệ bản thân cũng rất quan trọng. Đương nhiên, quan trọng hơn là không được dựa dẫm vào người khác. Con người sống vì bản thân, không nên vì bất cứ ai mà từ bỏ cuộc sống của chính mình."Dứt lời, cô tự bật cười, nói: "Chị nói với các em những cái này để làm gì chứ, các em nên tự mình cân nhắc.""Em cảm thấy chị chủ nói rất đúng." Hoa Quyển nghiêm túc nói,"Nếu em nghe những lời mẹ nói, nếu em buông xuôi chấp nhận số phận thì bây giờ không phải ngồi ở đây mà đang ở trong thanh lâu."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Em hiểu được như vậy là tốt rồi."Đang nói chuyện thì Chân Minh Châu nghe thấy tiếng động, cô liền đứng dậy: "Các em cứ trò chuyện, chị đi xem thử xem có việc gì không."Cô đi vào phòng Túc Ninh thì thấy hắn đang dựa lưng vào tường đang muốn đứng lên, vội chạy đến dìu hắn: "Sao vậy? Anh không có việc gì chứ?"Cô đỡ anh dậy, Túc Ninh hiếm khi đỏ mặt xấu hổ, nói: "Tôi không sao."Hắn giải thích thêm: "Tôi đi toilet, lúc quay ra thì bị trượt chân."Trước giờ hắn là người rất kiên cường, mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên hắn bị thương trở thành phế vật như thế này. Nếu chuyện này không ai biết thì còn đỡ, nhưng không ngờ lại bị Chân Minh Châu nhìn thấy, nên Túc Ninh cảm thấy xấu hổ không biết giải thích như thế nào.Trước kia làn da hắn hơi ngâm đen, nên dù xấu hổ cũng khó có thể nhìn thấy rõ ràng.Nhưng thời gian gần đây hắn luôn ở trong phòng dưỡng thương không ra khỏi cửa, nên làn da trắng lên không ít, chỉ cần xấu hổ một chút là gương mặt đỏ bừng lên.Chân Minh Châu: "Để tôi dìu anh, nếu anh đi vệ sinh một mình không tiện tôi có thể nhờ Cốc Chi Tề đến giúp anh."Túc Ninh: "Thật sự không cần đâu."Hắn chỉ bên dưới sàn, nói: "Lúc tôi rửa mặt thì nước bắn ra sàn, nhưng lại không chú ý nên mới trượt chân, bình thường vẫn ổn."Chân Minh Châu càm ràm: "Ngày thường anh cũng phải chú ý một chút, nước bắn ra sàn không quan trọng. Vết thương của anh có đau không?"Túc Ninh: "Vẫn ổn, không có gì đáng ngại."Túc Ninh do dự hỏi: "Lúc A Cửu bị trọng thương cũng phiền phức như tôi sao?" Hắn nhìn Chân Minh Châu đang đỡ lấy cánh tay mình.Chân Minh Châu nhướng mày, nói: "Tình huống của hắn tốt hơn anh nhiều."Túc Ninh thầm nghĩ: Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.Chân Minh Châu: "Vết thương của A Cửu khá nhẹ nên không tôi giúp. Từ lúc hắn đến nơi này liền biến thành một tên trạch nam chính hiệu, mỗi ngày đều xem phim đến nửa đêm, toàn ăn những loại thực phẩm rác. Anh không biết đâu hắn ăn nhiều đến nỗi ăn hết thức ăn dự trữ của tôi. Rất nhiều lần tôi muốn đuổi hắn ra khỏi nhà."Nhắc đến A Cửu, nụ cười của Chân Minh Châu sâu thêm vài phần: "Thật ra hắn cũng không ở đây lâu, nhưng chỉ trong chớp mắt tôi thấy hắn béo lên giống như khối bột nở ra khi ủ. Anh không biết đâu, lúc ấy thuộc hạ của hắn đều vô cùng lo lắng, còn suy đoán hắn đã chịu không ít khổ nên rất nôn nóng, muốn nhanh chóng tìm được hắn. Kết quả khi vừa tìm được hắn, thấy hắn béo lên một vòng thì liền ngây ngốc."Túc Ninh tưởng tượng đến cảnh nhóm người Trương Lực hao tâm tổn sức, mệt mỏi tìm kiếm cả ngày lẫn đêm, ngày qua ngày càng thêm tuyệt vọng... Vậy mà trong lúc đó chủ tử của mình lại lặng lẽ biến thành heo.Chỉ cần nghĩ đến đây đã cảm thấy buồn cười.Túc Ninh: "Tình cảm của hai người thật tốt."Chân Minh Châu: "Cũng bình thường thôi."Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Túc Ninh lại hỏi: "Vậy còn tôi thì sao?"Chân Minh Châu liếc hắn một cái, nói: "Cũng giống vậy.""Với tôi mà nói thì mỗi một vị khách đến đây đều như nhau, không có khác biệt gì cả."Túc Ninh căng thẳng, không nhịn được bèn tiếp tục hỏi: "Thế còn Vu thần y thì sao?"Chân Minh Châu nhướng mày, không hiểu vì sao hắn lại hỏi đến Vu Thanh Hàn, nhưng cô vẫn ăn ngay nói thật: "Anh ấy khác với mọi người."Sắc mặt Túc Ninh có chút ảm đạm, ngay sau đó gật đầu.Quả nhiên Vu thần y khác biệt với mọi người. Chân Minh Châu: "Anh đã gặp qua dì Triệu đến đây giao hàng rồi đúng không?"Túc Ninh không biết vì sao cô lại nhắc đến người này, nhưng đúng là dì ấy đã đến đây giao hàng một hàng, tuy nhiên hai người bọn họ chưa từng tiếp xúc hay nói chuyện với nhau, hắn chỉ nghe Chân Minh Châu gọi người đó là "dì Triệu".Chân Minh Châu: "Trong lòng tôi giáo sư Vu khác với mọi người, anh ấy giống với dì Triệu vậy."Đôi mắt Túc Ninh lập tức sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận