Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 111: Trận Tuyết Đầu Đông 1

Chương 111: Trận Tuyết Đầu Đông 1
Chương 111: Trận Tuyết Đầu Đông 1
Sáng sớm, Chân Minh Châu liền đến Uỷ ban thôn để học võ, trước đó cô đã chậm trễ mất nửa tháng rồi.Vốn dĩ mới vừa học không được bao lâu lại bị gián đoạn, nên chỉ vừa khởi động được một chút cô liền thở hổn hển, dù thời tiết đã lạnh nhưng cô vẫn đổ mồ hôi đầy đầu.Tiểu Thạch Đầu ngồi một bên xem náo nhiệt, cũng múa may tay nhỏ, miệng không ngừng hô to. Thấy Chân Minh Châu nghỉ ngơi cậu liền chạy đến đưa khăn lông cho cô.Chân Minh Châu nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, nói: "Sao em không ở nhà xem phim hoạt hình?"Bọn nhỏ đều rất yêu thích phim hoạt hình.Tiểu Thạch Đầu cười lộ ra hàm răng nhỏ, nói: "Buổi chiều em có thể xem lại."Hiện tại, cậu có rất nhiều thời gian nha.Chân Minh Châu cười xấu xa, nói: "Nhóc chính là châu chấu sau thu, nhảy nhót không được mấy ngày nữa, chờ đến sang năm phải đi nhà trẻ."Tiểu Thạch Đầu chớp đôi mắt to, nói: "Em nguyện ý đi nhà trẻ."Chân Minh Châu bật cười.Nói thì thật dễ nghe, nhưng cô không tin có đứa trẻ nào lại thích đi nhà trẻ.Trí nhớ Chân Minh Châu không tồi. Cô nhớ khi mình còn nhỏ, lần đầu tiên đi nhà trẻ cô tết tóc thành hai sừng dê, khóc lóc, ngồi bẹp dưới đất duỗi hai chân nhỏ ra, nhất định không chịu đi vào. Bây giờ nhớ lại, cô cũng không nhịn được mà lắc đầu cười.Sau đó liền nói: "Trẻ con không nên mạnh miệng nha, chị sẽ chờ xem em có khóc hay không?"Tiểu Thạch Đầu mê mang nhìn Chân Minh Châu.Cậu còn nhỏ nhưng khoẻ mạnh, kháu khỉnh, nói năng rành mạch: "Chị Chân, em muốn đi học, muốn đọc rất nhiều sách."Tuy rằng, Tiểu Thạch Đầu đã đến nơi này khá lâu, cũng trải qua cuộc sống rất tốt; nhưng kỳ thật cậu bé không hề quên những chuyện trước kia.Đúng như Triệu Xuân Mai nói, rất nhiều chuyện một đứa bé như cậu không thể biết, nhưng bản thân Tiểu Thạch Đầu biết cậu là được nhận nuôi.Cậu cũng nhớ rõ, cha mẹ ruột đã mất đều hy vọng cậu có thể đọc sách, cho nên cậu không thể phụ lòng bọn họ. Phải biết rằng cuộc sống của cậu bây giờ không khác gì với thần tiên. Trước kia, khi còn ở trong thôn, những gia đình không có được điều kiện như cậu bây giờ vẫn có thể đọc sách.Như vậy, tại sao cậu có thể không nỗ lực.Cậu nghiêm túc: "Em phải học tập và sống thật tốt."Chân Minh Châu: "Được, Tiểu Thạch Đầu bảo bối cố lên."Tiểu Thạch Đầu mím môi cười."Tình cảm của hai người thật không tồi nha." Người nói chuyện chính là Dương Mai - huấn luyện viên của Chân Minh Châu.Cô ấy thuận tay bế Tiểu Thạch Đầu lên, nói: "Hay nhóc cũng cùng bọn chị tập luyện đi, được không?"Thời gian Tiểu Thạch Đầu đến đây không quá dài, nhưng cậu bé rất được mọi người yêu thích. Điển hình là Dương Mai vừa mới đến đây cũng rất thích cậu. Cậu bé này khả ái, đáng yêu hơn nhiều so với những đứa bé khác trong thôn, lại rất hiểu chuyện nên tự nhiên là người gặp người thích.Hai người bọn họ đùa giỡn, Chân Minh Châu mỉm cười nhìn một lát, nói: "Tôi đi về trước."Dương Mai: "Cô không ở lại ăn cơm à?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Không được, homestay nhà tôi vẫn còn có khách trọ."Người kia còn đang bị thương, làm sao cô có thể mặc kệ?Chân Minh Châu cảm thấy mình thật thê thảm.Hôm nay, cô không lái xe mà chạy chầm chậm về nhà. Tuy lái xe sẽ tiện hơn, nhưng hiện tại nếu đi lại trong thôn thì Chân Minh Châu sẽ cố gắng đi bộ để rèn luyện thể lực. Cô sẽ không đem vận mệnh của mình ký thác vào những vật chết như xe.Tính cách Chân Minh Châu chính là như vậy, nhìn thì có vẻ lười nhác như cá mặn, nhưng trong xương cốt lại có một cỗ ngoan cường.Khi vừa vào đến sân nhà, cô liền cảm nhận được thời tiết dần trở nên âm u. Chân Minh Châu đã quá quen thuộc với thời tiết ở nơi này. Nhưng hình như sắp có tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu mùa năm nay sao?Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy trời âm u.Cô không đi vào nhà chính mà trực tiếp gõ cửa, rồi đi vào phòng Túc Ninh.Túc Ninh nghiêng đầu nhìn cô: "Có việc gì sao?"Chân Minh Châu nói: "Vào mùa đông, khu vực quán trọ Xuân Sơn rất lạnh. Mặc dù chỗ tôi có hệ thống sưởi ấm, nhưng lại rất phí điện, trong nhà lại không có khách trọ khác nên tôi không bật hệ thống sưởi ấm lên, chỉ mở ở phòng anh là được. Anh cứ mở ở đây là được, thôi được rồi để tôi mở giúp anh."Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Sao vậy? Cảm thấy tôi giống tiên nữ, rất thần kỳ đúng không?"Cô không nhịn được trêu đùa anh một chút.Túc Ninh trầm mặc giây lát, nói: "Mặt của cô bị dính bẩn."Chân Minh Châu: "Có sao?"Cô tùy ý lau mặt một chút, nói: "Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ."Cô tuỳ tiện nói: "Có thể là do vừa rồi tập võ bị bẩn."Túc Ninh nhướng mày: "Cô muốn luyện võ?"Chân Minh Châu mỉm cười: "Không được sao?"Túc Ninh rũ mắt, nói: "Cô đến đây."Cô thủ thế nhưng cũng không phải đặc biệt phòng bị, sau đó đi đến gần hắn, Túc Ninh duỗi tay nói: "Tôi không có ý gì khác."Hắn đơn giản giải thích, sau đó duỗi tay cầm cánh tay Chân Minh Châu.Chân Minh Châu trêu chọc: "Như thế nào? Anh còn biết sờ cốt?"Túc Ninh: "Cái đó thì tôi không biết, chỉ là tôi cảm thấy lực tay cô không đúng lắm."Hắn ấn nhẹ lên cánh tay của Chân Minh Châu.Cô đau đến hít hà,"ui da" một tiếng."Anh, anh."Túc Ninh: "Tôi thấy cô liền biết không đúng, rõ ràng cô không phải thuận tay trái, nhưng lại sử dụng tay trái, nếu tay phải cô không thoải mái thì phải nói ra, khi luyện võ thì không được che giấu những chuyện này."Chân Minh Châu khiêm tốn thỉnh giáo: "Lúc bắt đầu có chút không thích ứng, cơ bắp có chút căng cứng không phải là chuyện rất bình thường sao?"Ai vừa mới bắt đầu luyện võ mà không bị thương?Lại nói, trước kia cô không thường xuyên vận động, hiện tại mới bắt đầu tập luyện thì không chịu nỗi cũng là chuyện bình thường mà.Chân Minh Châu chỉ nghĩ như vậy, chứ thật ra cũng không có ý giấu giếm gì cả.Túc Ninh nhìn cô, nói: "Đúng là như vậy, nên trên cơ thể của những người tập võ sẽ xuất hiện các vết thương. Về sau, khi càng lớn tuổi thân thể sẽ không được tốt. Tôi cảm thấy rất nhiều người rơi vào tình huống bất đắc dĩ, mặc kệ như thế nào đều phải tiếp tục kiên trì, nỗ lực tập võ. Nhưng cô không giống như vậy, tôi nghĩ cô không cần thiết phải làm như vậy. Tốt nhất cô nên chậm rãi tập luyện, sẽ dần dần tiến bộ."Chân Minh Châu gật đầu: "Anh nói rất có lý."Túc Ninh: "Chỉ là loại võ cô học không giống với tôi.""Là như thế nào?" Chân Minh Châu tò mò.Túc Ninh: "Cái cô học chủ yếu là chế phục người khác chứ không đả thương họ. Còn võ công mà tôi học là để giết người, tôi chỉ cần nhanh chóng giết được đối phương, những việc khác không cần suy nghĩ."Chân Minh Châu líu lưỡi, thấp giọng: "Không thể trêu vào a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận