Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 152:
Chương 152:
Nguyên Tuấn không chỉ xem một mình mà còn gọi thêm lão sư Bạch Viễn, hai người ngồi hai bên Vu Thanh Hàn tò mò quan sát.Chân Minh Châu thấy vậy liền đẩy hai người này sang một bên, thật là quá đáng mà.Chân Minh Châu: "Hai người đừng nên quá đáng nha."Nguyên Tuấn: "Được được, cô ngồi bên này đi."Chân Minh Châu "hừ" một tiếng."Minh Châu, trên đoạn đường thứ hai có một sườn dốc, cô nhanh đánh dấu lại."Chân Minh Châu chuẩn bị đánh dấu và ghi chép lên tấm bản đồ Vu Thanh Hàn vừa vẽ: "Cụ thể là ở vị trí nào trên đoạn đường thứ hai?"Vu Thanh Hàn cúi đầu suy nghĩ: "Theo dự đoán thì khoảng 100 mét."Chân Minh Châu: "Tôi hiểu rồi."Sau đó lập tức đánh dấu lên bản đồ."Ở đây nhưng lại có thể nhìn thấy được khung cảnh trong rừng." Trong lòng Nguyên Tuấn như nổi sóng, hắn nhịn không được suy nghĩ nếu cứ như thế này thì làm gì còn chuyện bí mật nữa? Không phải bí mật của phụ hoàng hay là hoàng huynh đều bị hắn nắm hết sao?Bạch Viễn cũng đang suy nghĩ về việc này.Hai người liếc nhìn nhau liền bị Chân Minh Châu phát hiện, cô nói: "Hai người không cần suy nghĩ, cái này không thể đưa cho các người. Loại đồ vật này không phải không thể đưa ra bên ngoài, nhưng làm người không nên nghĩ đến việc ngồi không hưởng lợi. Nếu hiện tại anh đạt được thứ không thuộc về mình, biết đâu một ngày nào đó phải trả giá bằng nhiều thứ hơn. Chỉ là khi đó, dù là hoàng tử thì cũng chưa chắc anh có thể gánh vác được. Vì thế không nên suy nghĩ đến thứ này sẽ tốt hơn cho mọi người."Cô đang hù dọa người khác.Nếu những người này có tư tưởng phong kiến và mê tín, thì cô sẽ dùng chính những tư tưởng này để ngăn cản bọn họ.Nguyên Tuấn ngẩn ra, cũng không có bất kỳ phản ứng gì; nhưng Vu Thanh Hàn đã quay đầu lại liếc nhìn Chân Minh Châu một cái.Không phải Vu Thanh Hàn nghi ngờ lời nói của cô. Anh cũng có thể giải thích được vì sao cô lại nói như vậy; nhất lao vĩnh dật*, như vậy rất tiện.*Nhất lao vĩnh dật: Gắng sức một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.Vu Thanh Hàn chỉ kinh ngạc vì sự nhạy bén của Chân Minh Châu, nhanh như vậy đã có thể nhìn thấu tâm tư của mấy người Nguyên Tuấn.Ngoài ra, anh cũng ngạc nhiên vì sao người này hoàn toàn không thể nhìn ra Nguyên Tuấn thích mình; nhưng chỉ với hành động trao đổi ánh mắt lại có thể nhạy bén đoán được người ta đánh chủ ý lên máy bay không người lái?Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người có chỉ số tình cảm tách biệt với chỉ số EQ sao?Theo lý thuyết, người có EQ cao thì trên phương diện tình cảm sẽ không trì độn như vậy.Nhưng Chân Minh Châu rõ ràng là người như vậy.Vu Thanh Hàn tò mò đánh giá cô; không biết có phải vì tuyết rơi, bông tuyết vương trên bả vai cô hay không, mà lúc này làn da trắng sáng của cô như dung nhập vào quang cảnh trắng xoá xung quanh. Chẳng trách những nữ minh tinh đều muốn những vị trí có ánh sáng tốt.Quả nhiên dưới vị trí có ánh sáng tốt, xung quanh là khung cảnh thuần trắng thì cả người đều trở nên trắng sáng.Lúc này, Vu Thanh Hàn cảm thấy Chân Minh Châu càng xinh đẹp hơn.Anh nhìn Chân Minh Châu thật sâu, khi cô phát hiện liền hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi biết anh chưa từng thấy qua người đẹp, nhưng cũng đừng nhìn tôi như vậy chứ."Vu Thanh Hàn cười nhạo một tiếng, nói: "Thối lắm."Chân Minh Châu: "A, tôi học theo anh nha."Vu Thanh Hàn nghĩ đến mình đã từng nói như vậy, liền lên tiếng: "Cô đúng là mang thù nha, nhưng lúc nói chuyện cũng không cần lạnh lùng đến vậy chứ?"Chân Minh Châu: "Đừng nói nhiều, nhanh làm việc đi."Vu Thanh Hàn: "Ôi, hung phạm."Chân Minh Châu làm mặt quỷ như trẻ con, sau đó nói: "Tôi thích."Bạch Viễn nhịn không được nhìn về phía Cửu hoàng tử, Nguyên Tuấn cúi đầu nên không thể nhìn thấy được nét mặt của hắn.Vu Thanh Hàn lại tiếp tục công việc: "Đoạn đường thứ ba tương đối vững vàng, không có con dốc nhưng lại có cát đá, không thể xác định có gây ra sự cố hay không."Chân Minh Châu lập tức ghi chép, hai người bọn họ đấu võ mồm nhưng vẫn làm việc không ngừng nghỉ."Fuck!"Vu Thanh Hàn nhìn màn hình theo dõi thu nhỏ, nói: "Trong núi quả thật có hổ! Cô nhìn xem bên này có một con hổ to với cặp mắt sắc bén. Chắc là nó đã ăn rất nhiều thứ nên thân thể mới to lớn như vậy."Chân Minh Châu xem qua liền líu lưỡi nói: "Ôi mẹ ơi, thật là quá dọa người."Vừa nhìn liền biết con hổ này là thú hoang, hoàn toàn khác với những con hổ trong vườn bách thú.Nguyên Tuấn - người không biết vừa rồi đang suy nghĩ gì cũng lập tức ngẩng đầu, sau khi nghiêng người nhìn xem liền trợn to mắt, nói: "Trời ạ, may mắn là tôi chưa gặp phải nó."Hắn thật may mắn.Lúc hắn đến đây trên người nồng nặc mùi máu tươi, nhưng không hề gặp phải lão hổ. Nếu hắn thật sự xui xẻo gặp phải lão hổ thì dù không bị thương cũng xong đời, càng đừng nói lúc đó hắn đang bị trọng thương.Nguyên Tuấn thở dài, nói: "Chẳng trách người đời đều nói hổ là chúa tể sơn lâm, quả nhiên rất dũng mãnh."Chân Minh Châu cũng cảm khái: "Chúng ta nhanh chóng xác định lộ tuyến, thật sự không thể để Lý gia liên tục đi vào Mãnh Hổ Lĩnh, nơi này không thích hợp với bọn họ."Nguyên Tuấn ủy khuất: "Bà chủ, lời này của cô thật khiến người khác thương tâm. Tôi cũng đang ở trong rừng mà. Còn có Trương Lực - người cô vẫn hay gọi là sư phụ nữa đó, chẳng lẽ cô không lo lắng cho chúng tôi sao? Chúng tôi không phục."Chân Minh Châu: "Các người biết võ nha."Nguyên Tuấn không nhịn được chỉ chỉ ngón tay lên màn hình, kích động nói: "Cô xem, cô xem đi, một con hổ lớn như vậy thì dù biết võ cũng chẳng có ích gì. Dù là cao thủ thì vẫn là người bằng xương bằng thịt. Người bình thường hay không bình thường đều không thể xử lý được lão hổ."Chân Minh Châu: "Ý tôi là mọi người biết võ công nên có thể chạy thoát."Ngừng một chút, cô lại nói thêm: "Hơn nữa, mọi người nên dọn ra ngoài đi, hà cớ gì cứ phải lưu lại trong rừng?"Nguyên Tuấn nghiêm túc: "Còn không phải vì tôi muốn bảo vệ cô sao?"Chân Minh Châu nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Anh nói nghe hay thật đấy?"Nguyên Tuấn: "Tôi sợ những người khác phát hiện nơi này, nếu bọn người Trương Lực ở đây có thể giải quyết tốt hậu quả. Tôi cũng không thể để những người khác cướp tiên cô đi được."Chân Minh Châu: "Thật buồn nôn mà."Nguyên Tuấn vui vẻ bật cười, nói: "Tôi còn muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế."Chuyện nghiêm túc và quan trọng như vậy mà hắn lại nói nghe rất nhẹ nhàng, nếu để người khác nghe thấy sợ là sẽ long trời lở đất.Nhưng dù là Vu Thanh Hàn hay Chân Minh Châu đều chỉ ồ lên một tiếng, dường như chỉ vừa nghe được hắn nói hôm nay ăn gì, Chân Minh Châu vươn tay vỗ bả vai Nguyên Tuấn, cổ vũ hắn: "A Cửu cố lên."Nguyên Tuấn: "... Cô lãnh đạm như vậy khiến tôi cảm thấy ngôi vị hoàng đế này cũng không quan trọng lắm."Chân Minh Châu trợn to mắt: "Ngôi vị hoàng đế sao có thể không quan trọng. Không phải anh bị ngốc rồi chứ?"Nguyên Tuấn nhìn Chân Minh Châu đầy ẩn ý, bất giác nở nụ cười: "Cô nói không sai."Chân Minh Châu: "Mọi người cứ thong thả, bên này chúng tôi vẫn còn nhiều việc."Cô xoa huyệt thái dương, nói: "Giáo sư Vu, vị trí của lão hổ có xa không? Có ảnh hưởng đến chúng ta không?"Vu Thanh Hàn: "Theo tôi quan sát thì khoảng cách cũng khá xa nên hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng Lý gia thật sự không thể thường xuyên đến đây."Chân Minh Châu gật đầu: "Tôi hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận