Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 82: Trao Đổi Và Rời Đi 4

Chương 82: Trao Đổi Và Rời Đi 4
Chương 82: Trao Đổi Và Rời Đi 4
Chân Minh Châu thay đồ bảo hộ, bắt đầu tiến hành tiêu độc toàn bộ homestay, ai bảo có nhiều người đến đây như vậy.Nếu chỉ có mình A Cửu, thì cô không cần làm như vậy."Ôi trời, Minh Châu à, cháu đang làm gì vậy?"Chân Minh Châu xoay người lại liền thấy người nói chuyện là thím Hoa ở trong thôn. Lúc trước, cô đã thương lượng với thím Hoa là nếu có việc vặt thì sẽ nhờ thím ấy đến hỗ trợ.Chỉ là từ khi homestay khai trương đến giờ việc kinh doanh không quá tốt, nên cô cũng không liên hệ nhờ thím Hoa đến giúp đỡ.Tuy nhiên, dù là Chân Minh Châu hay thím Hoa cũng không thấy có gì lạ; vì việc kinh doanh trong thôn vốn dĩ là như vậy, hơn nữa trong thôn còn có ba bốn cái homestay khác, nên kinh doanh cũng chỉ tàm tạm.Đặc biệt, gần đây việc kinh doanh có phần ảm đạm hơn trước.Chân Minh Châu dừng công việc lại, cười nói: "Thím Hoa, sao thím lại đến đây?"Thím Hoa: "Thím lên núi lấy nước, nếu không phải thấy cháu mở cổng thím còn tưởng rằng homestay nhà cháu có khách đến."Chân Minh Châu mỉm cười: "Khách trọ nhà cháu vừa rời đi."Thím Hoa ngạc nhiên, không ngờ vậy mà lại có khách đến.Thật khó có được a. Con bé Minh Châu này không biết là mọi người trong thôn đều lo lắng cho cô, sợ homestay nhà cô cả ngày không có khách, hiện tại xem ra vẫn ổn?"Vậy thì tốt, thím cũng lo lắng việc kinh doanh của con không suôn sẻ, bây giờ có khách thì quá tốt."Chân Minh Châu liền nói: "Thím Hoa, đúng lúc thím cũng ở đây thì tốt quá. Cháu đang định tìm người đến tháo giặt một ít đệm chăn, nhân tiện dọn dẹp phòng ở luôn, không biết hiện tại thím có rãnh không?"Hai mắt thím Hoa sáng lên: "Có chứ, đương nhiên là có."Sau đó bà lập tức vén tay áo lên, đi về phía Chân Minh Châu: "Cháu đang phun thuốc khử trùng sao? Để thím đến làm."Thấy thím Hoa không vội về nhà mà đặt thùng nước xuống, rồi nhanh chóng tiếp nhận công việc khiến Chân Minh Châu rất cao hứng."Có thêm thím Hoa thật sự là quá tốt."Thím Hoa cũng vui vẻ không kém: "Cháu cần tìm người hỗ trợ, còn thím có thể kiếm thêm ít tiền nên cũng rất vui."Có thể nói, hai bên đều rất hài lòng.Tiền công thì không cần thương lượng lại, vẫn là tính theo tiền công giúp việc trong thôn.Có thím Hoa hỗ trợ, Chân Minh Châu liền lên lầu tìm sách chuyên về thư tịch, sau đó ngồi trong phòng khách nghiêm túc đọc sách.Thím Hoa đi tới đi lui nhìn thấy thì cảm khái: "Thím biết cháu tuyệt đối không phải ngẫu nhiên mà trúng tuyển đại học. Con trai thím còn nói cháu chỉ tuỳ tiện đi thi, trúng tuyển là do may mắn. Thím thấy không phải vậy, hiện tại cháu đã tốt nghiệp đại học mà vẫn còn chăm chỉ học tập, sao có thể chỉ dựa vào may mắn chứ?"Thím Hoa lại nói: "Thím từng nghe nói, có một vài người ở trường học biểu hiện rất bình thường, nhưng về nhà lại lén lút học tập. Cháu chính là kiểu người này đi?""Cháu đó, từ nhỏ đã rất cổ linh tinh quái..."Chân Minh Châu: Cháu cảm thấy dì đang ám chỉ cháu, hơn nữa cũng đã có chứng cứ.Năm đó cháu đúng chỉ là tùy tiện đi thi thôi.Vận khí của cháu đúng là rất tốt.Chân Minh Châu thầm nghĩ, đây không phải là do cháu gặp được kỳ ngộ nên muốn củng cố một chút kiến thức sao?Nhưng ánh mắt thím Hoa như "hiểu rõ" mọi chuyện, nên Chân Minh Châu chỉ có thể im lặng."Trong nhà có người không?"Có lẽ vì cổng được mở ra nên có người đến. Chỉ là người đến lần này không phải là khách mà là nhân viên chuyển phát nhanh.Nhân viên chuyển phát nhanh lấy ra một cái thùng lớn: "Chân Minh Châu có nhà không?"Chân Minh Châu nhanh chóng ra cửa: "Là tôi.""Có hàng chuyển phát nhanh của cô."Chân Minh Châu thắc mắc, gần đây cô không có đặt mua hàng trên mạng!"Là ai gửi đến vậy?"Mặc dù hỏi tên người gửi nhưng cô vẫn nhanh chóng ký nhận, sau đó tự mình xem tên người gửi, liếc mắt một cái liền thấy ba chữ Vu Thanh Hàn to đùng.Thím Hoa đi ra hỗ trợ mang chiếc thùng vào nhà: "Trời ơi, cái thùng này nặng thật."Chân Minh Châu không biết Vu Thanh Hàn gửi đến cái gì, có chút do dự không biết có nên mở ra trước mặt thím Hoa hay không. Cùng lúc này, thím Hoa cũng thấy được tên người gửi, lập tức nở nụ cười ái muội: "Thì ra là vị bác sĩ trước kia ở trong thôn."Bà làm mặt quỷ với Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "... Chúng cháu không có quan hệ gì cả."Thím Hoa cười cười.Chân Minh Châu: "Chúng cháu thật sự không có... được rồi, dù cháu có nói thím cũng không tin."Hoa thím cười to, bà nói: "Mấy người trẻ tuổi các cháu chính là khẩu thị tâm phi, còn không bằng thím khi còn trẻ vừa nhiệt tình lại nóng bỏng. Mà người đó gửi gì cho cháu vậy, mùi có hơi lạ."Một câu "mùi có hơi lạ" làm Chân Minh Châu nghĩ đến cái gì đó, liền mở chiếc thùng ra. Quả nhiên, bên trong thùng là tám trái sầu riêng được xếp chỉnh tề ngay ngắn.Ánh mắt thím Hoa càng thêm ái muội.Chân Minh Châu: Thanh danh của cô, bây giờ càng khó giải thích hơn rồi.Chỉ là tại sao giáo sư Vu lại gửi cho cô cái này nhỉ?"Chân Minh Châu ngây người trong chốc lát, đột nhiên nhớ ra chính mình từng nói muốn mua sầu riêng.Cô bật cười, người như Vu Thanh Hàn ngoài miệng nói chuyện thì không chịu thua ai, tính cách không khác gì Husky, nhưng trên thực tế lại rất tinh tế trong việc đối xử với người khác.Cô chụp một tấm ảnh, vừa cười tủm tỉm vừa gửi ảnh cho Vu Thanh Hàn: Cảm ơn giáo sư.Vu Thanh Hàn gửi lại cho cô một biểu tượng cảm xúc hoạt hình "miệng rộng."Cô không nhịn được liền bật cười.Chân Minh Châu khui một trái sầu riêng, trông rất ngon nha.Thím Hoa ở một bên không ngừng nói: "Người trẻ tuổi thật là tốt."Nghe nói vị bác sĩ trẻ kia là vì theo đuổi Chân Minh Châu mới đến công tác ở thôn bọn họ. Thế nhưng, cũng có người nói vì người nhà sống chết không đồng ý, ra tay ngăn trở, cuối cùng người đó phải chuyển đến nơi khác để làm việc.Chỉ là theo bà thấy người đó vẫn còn muốn theo đuổi Minh Châu a.Chân Minh Châu: Kịch bản này ở đâu ra vậy? Cô hoàn toàn không biết gì cả.Chân Minh Châu cái gì cũng không biết. Nhưng càng như vậy thì mọi người lại càng thêu dệt lên một câu chuyện xưa hoàn chỉnh cho bọn họ. Cô chỉ cảm thấy qua ánh mắt thím Hoa đúng là có chuyện xưa a.Đến chạng vạng, thím Hoa không chỉ dọn dẹp xong hết các phòng trong homestay, mà còn giặt sạch chăn đệm, mang đi phơi khô rồi lấy vào đặt lại trong phòng. Thậm chí cơm trưa cũng là thím ấy nấu cho Chân Minh Châu ăn.Chân Minh Châu: Quả nhiên có tiền có thể giảm bớt không ít công việc.Con người nếu có tiền sẽ bớt đi được nhiều phiền não.
Bạn cần đăng nhập để bình luận