Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 259:

Chương 259:
Chương 259:
Hai người trò chuyện trong một thời gian khá dài. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Chân Minh Châu nhanh chóng báo cáo sự việc với Vu Thanh Hàn. Mọi người đều cảm thấy Chân Minh Châu tính tình mềm mỏng, là một tiểu khả ái.Thậm chí khi làm việc cũng rất dịu dàng mềm mỏng.Nhưng trên thực tế, cô là người bên ngoài dịu dàng bên trong cứng rắn, làm việc cũng rất dứt khoát. Cô nhanh chóng liên hệ với Vu Thanh Hàn, đồng thời đưa ra ý kiến của mình."Túc Ninh đã phát hiện sự việc homestay Xuân Sơn xuyên không, hắn muốn một thân phận ở thế giới hiện đại. Tôi cảm thấy đề nghị ngày của hắn có thể chấp nhận được, nhưng nếu Túc Ninh ở lại đây thì trong thôn phải tăng cường thêm nhiều nhân viên an ninh. Túc Ninh không phải người bình thường, Trương Lực sư phụ đều từng nói đến cả hắn cũng đánh không lại Túc Ninh. Túc Ninh vốn là sát thủ, lại còn có thể phá hủy cả một tổ chức, có thể nói là lực sát thương rất lớn, nên chúng ta cần phải đề phòng. Đương nhiên là tôi tin tưởng hắn, nhưng dù vậy vẫn không thể không phòng bị."Vu Thanh Hàn không nghĩ đến Chân Minh Châu liên lạc với anh chính là vì chuyện này.Nói thật, anh cảm thấy rất ngạc nhiên.Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút lại không cảm thấy ngoài ý muốn.Túc Ninh đưa ra ý kiến này cũng không khiến người khác bất ngờ, vốn dĩ hắn rất yêu thích Chân Minh Châu, nên hắn muốn ở lại cũng là điều dễ hiểu.Chỉ là, Vu Thanh Hàn không ngờ Chân Minh Châu lại bình tĩnh đến vậy, cô tin tưởng Túc Ninh nhưng vẫn có chút đề phòng."Tôi nghĩ nếu cô học kinh tế thì sẽ học rất tốt."Chân Minh Châu nhướng mày: "Ý anh là sao?""Dù thực hiện bất kỳ kế hoạch hay hạng mục nào, cô cũng sẽ xác nhận và đưa ra những cảnh báo về những rủi ro có thể xảy ra."Chân Minh Châu vò đầu: "Điều này thì có liên quan gì đến việc học kinh tế?"Vu Thanh Hàn: "Không liên quan sao?"Hai người - một người học y, một người học chuyên ngành văn vật nhìn nhau, sau đó im lặng chuyển đề tài.Quả nhiên, khoảng cách nghề nghiệp khác nhau quá xa.Tốt nhất là bọn họ nên im lặng.Vu Thanh Hàn nói: "Tôi sẽ lập tức báo cáo chuyện này lên cấp trên để mọi người cùng thảo luận. Tên này đúng là thâm tàng bất lộ."Chân Minh Châu: "Cá nhân tôi hy vọng mọi người có thể đồng ý."Vu Thanh Hàn nở nụ cười ái muội, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến việc Chân Minh Châu căn bản là một người chậm chạp trong chuyện tình cảm.Vì thế anh liền hỏi: "Vì sao?"Chân Minh Châu: "Bởi vì, Túc Ninh ở Túc triều đã đi đời nhà ma rồi. Khắp cả nước đều đang tìm hắn, nếu hắn quay về Túc triều thì nhất định không thể nào sống tốt được. Chỉ cần bị phát hiện thì khỏi cần nói cũng biết kết quả như thế nào. Nếu đến hiện đại thì ít ra vẫn có thể sống sót."Vu Thanh Hàn: "Cô nói có lý.""Vì thế tôi cảm thấy nếu có thể thoát khỏi Túc triều thì với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt. Không phải tôi phát bệnh thánh mẫu, chỉ là sau khi tiếp xúc với Túc Ninh trong khoảng thời gian dài tôi có thể hiểu đại khái nhân phẩm của hắn. Hắn là cái kiểu người không phạm ta, ta không phạm người. Hơn nữa trước đó hắn làm vậy cũng là vì báo thù cho cha mẹ. Hiện tại mọi chuyện đã kết thúc nên không còn nhiều vướng bận nữa."Vu Thanh Hàn: "Tôi biết rồi, tôi sẽ báo cáo rõ tình huống của hắn."Chân Minh Châu: "OK.""Nhưng cách nói chuyện không thể cứng rắn như Túc Ninh đã nói được. Nếu nói như vậy thì chuyện này rất khó giải quyết, bởi vì trình tự rất quan trọng. Tôi sẽ cố gắng giải quyết việc này, đảm bảo hắn sẽ được như ý nguyện. Cô nói lại với Túc Ninh, nếu thành công thì xem như hắn nợ tôi một ân tình."Muốn trực tiếp giao dịch sao, ai sẽ chấp nhận.Thật đúng là không đặt chúng tôi vào mắt.Nhưng anh cũng không thể nói thẳng ra như vậy, cùng một ý nghĩa nhưng có nhiều cách nói khác nhau.Đôi khi, điều chỉnh thứ tự đôi chút sẽ mang đến hiệu quả khác nhau.Vu Thanh Hàn cảm thấy Túc Ninh không phải là nhân vật đặc biệt nguy hiểm. Đương nhiên, ở Túc triều hắn là một nhân vật nguy hiểm, nhưng ở hiện đại thì chưa chắc.Túc Ninh có phần nguy hiểm, nhưng phải đánh giá xem nguy hiểm ở mức độ nào, có thể khống chế hay không.Ở giai đoạn này, bọn họ đều cảm thấy có thể khống chế được.Vì chuyện của Túc Ninh mà Vu Thanh Hàn dường như làm việc không ngừng nghỉ, lập tức xin nghỉ phép bay về thủ đô. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ của anh nên cũng không cảm thấy mệt mỏi.Bên này Vu Thanh Hàn đang vì Túc Ninh bôn ba; ở homestay, Chân Minh Châu cũng chủ động nói chuyện với Túc Ninh.Túc Ninh: "Vu thần y là người tốt."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Tôi thấy giáo sư Vu cũng không dễ dàng. Trước đó thì bị A Cửu đã phát thẻ người tốt, hiện tại lại đến anh."Túc Ninh: "Tôi nói vậy không phải là đang khen Vu thần y hay sao?"Chân Minh Châu: "Đúng là vậy... nhưng vẫn cảm thấy... kỳ quái."Túc Ninh... cảm thấy không hiểu lắm.Chân Minh Châu cười nói: "Nếu về sau anh có cơ hội ở cùng một thời đại với chúng tôi, tôi sẽ cho anh đi học."Nghe đến đây, khóe miệng Túc Ninh cong lên.Chân Minh Châu: "Đúng rồi, chẳng phải anh nói sẽ vẽ bản đồ cho tôi hay sao."Túc Ninh: "Bây giờ tôi sẽ vẽ ngay."Hai người cũng không vào nhà, trực tiếp dọn một cái bàn đặt ở trong sân, sau đó bắt đầu vẽ.Lúc này, Từ Nhất Ninh đi đến tình cờ nhìn thấy, bèn thắc mắc hỏi: "Hai người vẽ cái này để làm cái gì?"Chân Minh Châu: "Cậu đừng quan tâm nhiều chuyện như vậy. Sao không tiếp tục xem Mỹ Dương Dương."Vị này chính là ông chồng cuồng nhiệt một lòng say mê Mỹ Dương Dương.Từ Nhất Ninh: "Tôi cũng phải ra ngoài hóng gió một chút."Hắn nhìn bọn họ vẽ bản đồ, nói: "Hiện chúng ta đang ở vị trí này, nếu đi về hướng bắc thì chính là huyện thành."Chân Minh Châu nâng mắt nhìn hắn một chút, sau đó đánh dấu lên bản đồ.Cô hỏi: "Nơi này có phải là một huyện lớn không?""Không phải, chỉ là một huyện bình thường thôi. Mấy huyện thành lớn quanh đây đều thuộc tỉnh phụ cận. Nếu nói đến phồn hoa, thì các tỉnh thuộc bốn tỉnh Trung bộ là phồn hoa nhất, vốn là địa bàn của Túc gia."Nói đến đây, hắn tò mò nhìn về phía Túc Ninh: "Đúng rồi, ngươi cũng họ Túc, chắc là có quan hệ..."Túc Ninh ngẩng đầu lên, nói: "Thật ra tôi họ Tô.""Nhưng...""Mỗi người đều có bí mật."Từ Nhất Ninh chợt hiểu ra, chỉ a lên một tiếng, sau đó cũng không hỏi thêm câu nào nữa.Chân Minh Châu quan sát nét mặt của Từ Nhất Ninh, thầm nghĩ thì ra bọn họ căn bản không biết Túc Ninh là người của tổ chức sát thủ.Chân Minh Châu đang miên man suy nghĩ, dường như Túc Ninh nhìn ra thắc mắc của cô, nói thẳng: "Người ngoài đều không biết tên và dáng vẻ của chúng tôi."Chân Minh Châu đột nhiên mở to mắt, thật sự không nói nên lời.Hoá ra những người đang tìm kiếm Túc Ninh vừa không biết tên họ, cũng không biết diện mạo của hắn?Vậy làm thế nào để tìm người? Chẳng khác gì thầy bói xem voi!Nhất thời cô không biết nên nói gì.Túc Ninh bật cười, nói: "Bọn họ tìm người thông qua những vết thương."Hơn nửa ngày, nàng lại cảm khái: "Các người cũng thật biết cách chơi."Tìm người thông qua vết thương?Thật sự chưa từng nghe nói qua.Chân Minh Châu: "Tôi không hiểu lắm."Túc Ninh cười: "Thật ra nếu làm vậy sẽ dễ dàng tìm được người hơn, bởi vì căn bản..."Hắn nhìn về phía Từ Nhất Ninh, Từ Nhất Ninh lặng lẽ xoay người rời đi. Được rồi, để hắn đi.Thấy Từ Nhất Ninh đã đi khỏi, Túc Ninh mới lên tiếng giải thích: "Bởi vì người của tổ chức sát thủ đều có nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau. Hơn nữa còn có các bằng chứng khác như: chân dung được vẽ một cách mờ ảo, hộ tịch giả hoặc lời khai của những người đã từng gặp tôi."Chân Minh Châu: "... Ồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận