Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 119: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 4

Chương 119: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 4
Chương 119: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 4
Chân Minh Châu thật sự rất khó tưởng tượng, có một ngày cô ở trong phòng tắm nhà mình, nói chuyện điện thoại với một người đàn ông mà lại thảo luận về vấn đề - trên người cô ra bao nhiêu mồ hôi và bao nhiêu bụi bẩn. Chỉ cần nghĩ đến thôi là đã cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.Nhưng đến khi nói ra thì cô một chút cũng không ngượng ngùng.Quả nhiên da mặt cô ngày càng dày."Ý cô là gần đây hiện tượng này ngày một rõ ràng hơn?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, kỳ thật trước kia cũng có thay đổi một chút. Cô bạn thân Lâm Nghiên của tôi từng nói, sau khi tôi về nhà thì trạng thái tinh thần và thể chất ngày càng tốt hơn, cũng đẹp hơn thời điểm còn đi học. Nhưng lúc ấy không rõ ràng như bây giờ.""Là từ khi nào?"Vu Thanh Hàn đột nhiên chuyển hướng sang câu hỏi khác: "Có phải là từ sau khi ăn hải sản hay không?"Chân Minh Châu gãi gãi đầu, cũng lấy lại tinh thần, nói: "Hình như là vậy."Cô nói: "Tôi khá thích ăn hải sản, lần này có nhiều hải sản như vậy nên mấy ngày nay đều ăn rất nhiều, chẳng lẽ đây là nguyên nhân? Nhưng đây chỉ là hải sản, lại không phải Tẩy Tủy Đan trong mấy quyển tiểu thuyết tu chân. Tôi thay đổi rõ ràng đến vậy sao?"Cô tiếp tục hỏi: "Vậy còn anh thì sao? Tôi cũng có gửi qua cho anh một ít mà?"Cô đã gửi hải sản cho rất nhiều người nha.Vu Thanh Hàn: "Cũng bởi vì bản thân tôi có sự thay đổi nên mới đề cập đến vấn đề này."Chân Minh Châu: "Thì ra là vậy!"Vu Thanh Hàn lập tức nói: "Có lẽ là do hải sản nhưng cũng có thể không phải. Đợi tôi xét nghiệm một chút, ngày mai cho cô câu trả lời."Chân Minh Châu: Anh rốt cuộc quan tâm bao nhiêu đến chuyện này mà ngày mai sẽ cho tôi câu trả lời.Vu Thanh Hàn: "Đúng rồi, rau cải mà trước kia tên đầu trọc trồng cô định xử lý như thế nào?"Ánh mắt Chân Minh Châu bắt đầu mơ hồ: "À..."Tuy rằng lúc trước cô là người đề nghị trồng rau, cũng chính cô muốn trồng rau; nhưng sau khi Vu Thanh Hàn "xảy ra vấn đề" rời khỏi homestay, thì Chân Minh Châu cũng không như thế nào ra cửa được, có thể nói rau xanh tự do sinh trưởng."Cô không quan tâm, có đúng hay không?"Chân Minh Châu ngoắc ngón tay, cười to.Vu Thanh Hàn: "Không phải vừa rồi cô nói thị vệ của A Cửu đang ở chỗ cô sao? Ngày mai để bọn họ qua đó giúp cô thu hoạch rau cải."Chân Minh Châu: "Cũng đúng nha, như vậy cũng tốt.""Đâu phải là khá tốt? Bản thân cô không cần làm việc, chỉ cần nhờ bọn họ thu hoạch giúp, sau đó cô gửi đến cho tôi một nửa."Chân Minh Châu vừa nghe, liền nổ tung: "Tại sao lại phải chia cho anh?"Vu Thanh Hàn cười lạnh: "Là ai khai hoang đất?""Tên đầu trọc.""Rau cải là ai gieo?""Cũng là tên đầu trọc.""Nhưng ai là người chỉ huy tên đầu trọc làm việc, ai là người trông coi?"Chân Minh Châu: "Là anh."Vu Thanh Hàn: "Vậy sao cô lại không thể chia cho tôi một nửa?"Nháy mắt Chân Minh Châu liền gục đầu xuống, ủ rủ lên tiếng: "Chia thì chia."Vu Thanh Hàn: "Tôi muốn kiểm tra thử xem rau cải này có giống với hải sản hay không."Trước kia thường nghe qua câu nói "Thuần thiên nhiên không ô nhiễm," nhưng trên thực tế thì khi ăn vào không có cảm giác rõ ràng. Lợi ích đối với cơ thể cũng không quá lớn, nhưng hiện tại... Chân Minh Châu có những chuyển biến rất rõ rệt.Hơn nữa không chỉ Chân Minh Châu, mà Vu Thanh Hàn cũng cảm thấy bản thân mình có sự thay đổi.Nếu không anh cũng thể đoán được nhanh như vậy. Anh nghĩ hải sản phải ăn khi chúng còn tươi mới, nên mấy ngày nay đặc biệt ăn nhiều hải sản. Có lẽ do ăn nhiều như vậy nên vài ngày nay anh cảm thấy trạng thái tinh thần và thể chất tốt hơn rất nhiều.Suy cho cùng, anh và Chân Minh Châu có chung một vấn đề, đó là làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật.Chỉ là tình huống của anh càng nghiêm trọng hơn, anh ngủ ít và lo lắng nhiều việc. Tuy nhìn anh rất lạc quan, nhưng thật ra anh phải giải quyết rất nhiều việc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không hợp lý, ăn cơm cũng không đúng giờ giấc. Vì thế anh không chỉ xuất hiện quầng thâm mắt mà còn gặp phải tình trạng tóc nhờn rít. Hơn nữa, anh cũng mắc phải một vấn đề nhỏ thường gặp của người hiện đại - đó chính là táo bón.Nhưng hai ngày nay, mọi vấn đề dường như đều có chuyển biến tốt đẹp.Người bên dưới ánh đèn thường mờ mịt. Anh không có quá nhiều cảm nhận với chính bản thân mình, cũng không phát hiện điều gì khác thường.Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Chân Minh Châu, anh đột nhiên phát hiện bản thân mình mấy ngày nay "bình thường" hơn không ít.Vu Thanh Hàn: "Được rồi, nói đến đây thôi, tôi đi đến phòng thí nghiệm một chuyến."Hiện anh đang có sẵn hải sản nên có thể tiến hành xét nghiệm ngày lập tức.Chân Minh Châu: "Cũng đã hơn mười giờ rồi..."Vu Thanh Hàn: "Không sao cả, cô chưa từng nghe qua một câu sao?""Câu gì?""Hành động như nước chảy, mình đồng da sắt chính là Vu Thanh Hàn."Chân Minh Châu hít một hơi, nói: "Lão Vu à, anh cứ thoải mái một chút đi. Tuy rằng, anh không định tìm đối tượng yêu đương hay kết hôn, nhưng chờ đến vài chục năm sau thì nên là một lão già đẹp trai có tóc còn hơn là một ông chú hói đầu."Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Tôi có thể hiểu là cô đang quan tâm tôi được không?"Chân Minh Châu trố mắt ra vẻ kinh ngạc: "Tôi đúng là đang quan tâm anh, anh không cảm nhận được sao? Ôi, EQ của anh đúng là quá thấp."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Chúng ta như nhau thôi."Nghe vậy Chân Minh Châu liền cảm thấy không phục.Cô nói: "Chỉ số EQ của tôi không tồi, mọi người đều yêu quý tôi, không giống như anh."Vu Thanh Hàn: "Ai ui, những người thích cô đều là ông lão bà lão, như vậy cũng đáng để đắc ý sao?"Chân Minh Châu: "Như vậy cũng còn hơn anh.""Ha ha.""Hừ!"Chỉ trong nháy mắt hai người cãi cọ không khác gì những học sinh tiểu học.Vu Thanh Hàn chính là người có ma lực như vậy. Có thể khiến người khác chỉ trong một giây liền biến thành học sinh tiểu học cùng anh đấu võ mồm.Tất cả đều do Vu Thanh HànThật ra Chân Minh Châu cũng rất vô tội nha.Chân - vô tội - Minh Châu: "Tôi mặc kệ anh có để tâm lời khuyên của tôi hay không, dù sao bây giờ tôi cũng muốn đi ngủ, đã muộn quá rồi."Lúc này, Chân Minh Châu lại nói thêm: "Thật ra tôi cảm thấy việc này không phải hoàn toàn là do ăn uống thực phẩm thuần thiên nhiên, bởi vì chế độ làm việc và nghỉ ngơi của tôi cũng hợp lý hơn trước."Ngoài trừ một số trường hợp ngoài ý muốn, nếu không cô rất ít đi ngủ sau 11 giờ.Vu Thanh Hàn: "Được, được, cô nhanh đi ngủ đi."Chân Minh Châu: "À, trước khi đi ngủ tôi muốn nói với anh một việc cuối cùng - phải làm gì với gấu trúc nhỏ đây? Không thể cứ để tôi nuôi nó mãi được, mặc dù nuôi dưỡng nó cũng không có việc gì, nhưng tôi vẫn phải lo lắng đề phòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận